抖阴社区

Ng?c

210 32 0
                                    

Ngốc

A Tứ biến mất hai tuần. Không đến đón lúc tám giờ tối, không ghé qua đưa đồ ăn xế lúc năm giờ chiều, không bất thần xuất hiện chỗ quán mì hoành thánh. Hôm đó, đưa Chi về trước công ty, chỉ dặn là chờ cậu quay lại, và đừng ghé quán muộn hơn mười hai giờ. Chi không được khỏe, sau giờ đó thì không tốt cho người sinh thể yếu đâu...

Không có những chuyến đi kéo dài qua tận giữa khuya hôm sau mà Chi vẫn cố gắng để ra khỏi văn phòng không muộn hơn chín giờ. Cứ cách ngày lại ghé quán mì, ngồi ăn hoành thánh xá xíu mà nghe tình khúc xưa văng vẳng đâu kia trên gác. Chú Tiều nói, hồi xưa má chú thích nhạc trữ tình. Mê lắm. Đi buôn đi bán cực khổ, phụ chồng lo hai bên nội ngoại, lắc tay nhẫn vàng không mua cũng được, cứ đòi ba mua máy hát với băng nhạc. Lúc má trăm tuổi già, chú mới học xong phổ thông. Chú quỳ sụp xuống bên giường má, ngước lên thấy thầy Quảng thì hết hồn. Thầy chỉ cười hiền đưa tay suỵt, bảo để thầy đưa má về trời. Chú đứng bên cạnh thầy, thấy má dặn ở trên đó má còn muốn nghe hát. Chú gật. Nên ở đây, tháng Một không còn mùa thu, trăng rơi bên hồ. Tháng Tư có ai xuôi vạn lý, tháng Mười Một dạo Chi mới ghé, mùa thu em mặc áo da trời sang đông lại khoác lên người áo hoa. Rồi thầy thấy ba nấu mì ngon dễ sợ, ngon nhất trần đời, vậy là thường ghé. Cũng kêu đồng môn ghé. Riết chỗ này sau nửa đêm thì khách trời thần đất lở gì cũng có. Hồi năm trước ba chú về với má, đến lượt A Tứ đưa đi...

Chi nghe hết chuyện, định hỏi A Tứ, lại thôi. Xoa đầu thằng nhỏ chạy bàn nói cảm ơn em, rồi chào chú đi về.

Hơn mười giờ đêm, những con đường lành lạnh. Đèn xe của Chi trở thành một con đom đóm, hòa vào những con đom đóm khác, tuôn vào những mạch chảy phập phù của thành phố. A Tứ đang ở đâu đó bên trên, hay bên dưới. Cậu đi muôn nẻo muôn phương. Còn Chi, chỉ có thể ở đây, trên mặt đất, trong những căn phòng, được thắp sáng bằng những bóng đèn mà nhìn từ các tầng mây bé xíu như một đốm lân tinh trên mặt biển đêm.


-


Cho đến khuya lơ lắc hôm kia, Chi tỉnh lại, nghe thấy có tiếng cửa sổ mở sột soạt. Cô ngồi dậy, thấy cậu trai kia không biết đã đứng cheo leo ở bên ngoài từ lúc nào. Chân cậu không chạm đất, mái tóc bù xù của cậu hắt vàng cam từ đèn đường đầu hẻm. Khuôn mặt cậu khuất trong bóng tối, nhưng Chi biết là cậu đang cười rất hiền lành.

"Mình đưa cái này cho Chi." Nói rồi, đưa tay ra để sinh vật nằm trong lòng cậu nãy giờ dựa vào cánh tay Chi. Cô giật mình, nghe đám lông êm mướt sột soạt trên da, rồi cái đầu nhỏ với đôi tai nhọn dụi vào lòng mình.

"Hôm nay mình đưa một cô nhỏ kia đi, ở bệnh viện. Ba mẹ cô bé hình như vừa ra ngoài gặp bác sĩ hỏi han gì đó. Cô nhỏ nhìn thấy mình, năn nỉ mình chăm con mèo của em với. Tội nghiệp nó, em mới nhặt nó mấy tháng trước, nuôi mới tròn ra được một chút. Giờ em đi, sợ nó buồn... Mình ừ đại, xong sực nhớ mình đâu có chăm được. Hay nhờ Chi..."

Chi nhìn con mèo màu xám tro nằm buồn bã trong lòng, gật đầu.

"Thực ra mèo tốt lắm đấy, có mấy con còn xua đuổi tà ma. Con mèo này, mình thấy nó giống Chi..."

A T?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?