"Giống làm sao?"
A Tứ định nói mình thấy nó cũng mềm mềm, thanh thanh, âm ấm giống Chi, mà ra đến miệng tự dưng thấy mình nói gì ngớ ngẩn quá, bèn thôi, chỉ cười trừ.
"Thì là nó thấy mình đó."
Chi gãi gãi đầu mèo, "Có một lý thuyết vật lý nói rằng, loài mèo có thể đi xuyên qua nhiều thế giới đấy."
"Cái này thì hẳn rồi."
"Mèo có tên không?"
"À... không, thực ra là mình không biết. Mình rối quá không kịp hỏi."
"Đồ ngốc." Chi cười khanh khách.
"Gì cơ?"
"Mình nói mình sẽ gọi nó là Ngốc."
-
A Tứ đi mất. Chi không hỏi cậu đi đâu, hay bao giờ mình gặp lại. Có những chuyện không nhất thiết phải hỏi, không nhất thiết phải nắm lấy. Sáng hôm sau thức dậy, thấy con Ngốc nằm cuộn tròn trong ổ giẻ mà Chi dọn cho nó đêm qua, tự dưng một làn hơi ấm áp phủ lên mũi cô. Ăn sáng xong, Chi bế Ngốc đi thú y. Bác sĩ nói, Ngốc hơn mười hai tuổi rồi, là mèo sắp lão niên. Lang thang ngoài đường mà sống được lâu như vậy, thật là kỳ tích. Em ráng chăm nó, chắc vài tháng sau sẽ khỏe hơn. Ngốc được vuốt lưng, gãi cổ, lim dim nằm nghe bác sĩ nói hết dặn dò này đến dặn dò khác, như đồ ăn phải dễ tiêu, như không được cho leo cao, té dễ gãy xương, vân vân và mây mây. Chi cố ghi nhớ, nghiêng đầu nhìn sang Ngốc, thấy con mèo xám ngước mắt nhìn cô buồn buồn. Chi thở dài, thôi thì ráng mà chăm nhau...
Thêm một dự án vùa kịp xong trước Tết. Chi tạm buông xuống các con số, bế Ngốc về nhà hôm hai chín Tết, mùng sáu lại lên, đem theo mấy đòn bánh tét mẹ làm đưa qua cho chú Tiều, nhờ chú mời các thầy nữa. Mẹ con làm bánh ngon lắm, Chi nói, nghề gia truyền của bà, ngon nhất xứ. Chú Tiều cười hỉ hả. Con Ngốc kêu meo meo phụ họa. Tết xong, Chi đi làm lại, mỗi ngày đều hứa với Ngốc là tối nay chị về, không bỏ Ngốc đâu mà. Nay Chi bỗng dưng thấy mình như có một gia đình, để thu xếp mà trở về mỗi ngày, dù gia đình đó chỉ là một cụ mèo lười và lúc nào trông cũng buồn buồn như sắp sửa chia xa.
Những con số lại ào ạt ập đến, nhưng lần này, Chi thấy lòng mình yên tĩnh lạ. Vẫn cả ngàn bài toán bày ra trước mắt, chực chờ găm vào lòng cô những vết cào lúc cô không để ý. Nhưng Chi không cố gắng làm những điều mình không thể nữa. Sẽ có những bài toán không thể nào giải được, sẽ có những khoảng cách không thể nào chắp nối. Chi chỉ có thể đảm bảo tính toán của mình và các đồng nghiệp trong nhóm là đúng nguyên tắc nhất có thể. Nếu không vá được, thì là không vá được thôi. Chi nghĩ, đâu phải lỗi của mình, do sổ sách của bên họ đưa ra không đúng, thì mình chỉ có thể nói là không đúng. Phải không Ngốc ha? Việc gì chị phải đi sửa sai cho người khác? Con mèo nghe Chi thì thầm, dựa đầu vào lòng bàn tay cô gừ gừ. Đêm buông, Chi về đến nhà, cho Ngốc ăn xong, hai đứa ngồi bên cửa sổ nhìn xuống con hẻm dần dần thưa người qua lại. Dọn dẹp trong ngoài, đọc vài trang sách, nghe vài bản nhạc, gọi điện về quê hỏi thăm ba mẹ. Chi nghĩ, thực ra làm người bình thường như thế này đã tốt đẹp biết bao.

B?N ?ANG ??C
A T?
RomanceQuán mì Tàu bán h?n tám m??i n?m, qua ba ??i ??ng b?p v?n còn chong ?èn th?p l?a t? chi?u ??n tang t?ng sáng. N?m cái bàn. Hai m??i cái gh?. T??ng xanh d?m ??. Sa t? th?m l?ng. M?t v?t mì chan n??c lèo su?ng, r?c nhúm lá h? c?ng ngon ?? v? th?i gian...
Ng?c
B?t ??u t? ??u