抖阴社区

2: T?a nh? gi?y phút ??u

484 27 0
                                    

Sống trên đời 28 năm, thứ Lại Quán Lâm và Phác Chí Huân nợ nhau nhiều nhất, chính là an yên.

Cả hai đột ngột gặp gỡ, đột ngột yêu nhau, đột ngột chia tay, tương phùng rồi lại biệt ly. Dai dẳng ròng rã hơn 10 năm hết yêu rồi hận mà trong đó đa phần khoảng khắc đều muốn nhấn chìm đối phương, đồng quy vu tận. Ở giây phút ranh giới giữa sống và chết, điều Phác Chí Huân khao khát nhất vẫn là được cùng hắn dưới tán cây trong sân trường năm đó. Lại Quán Lâm gối đầu lên đùi cậu, sách giáo khoa mở ra che kín mặt, thoải mái ngủ say. Phác Chí Huân khi ấy vẫn là đứa nhỏ ngây thơ chưa hiểu sự đời, mang lòng mến mộ bằng hữu cùng lớp, len lén dời quyển sách ra khỏi khuôn mặt khôi ngô của Lại Quán Lâm, hôn lên môi hắn nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Ánh sáng chói lóa từ đèn của phương tiện giao thông vụt lóe lên, hắt vào khuôn mặt rệu rã của Phác Chí Huân, cậu không chạy, không hoảng sợ, cũng không lùi bước. Cứ đứng yên như vậy, tông một cái, chẳng phải là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai hay sao?

Tiếng động dữ dội khi vật cứng va chạm mạnh vào xương cốt vang lên sau đó không lọt được nổi vào tai chàng trai mặc bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, mỏng manh, đi chân trần một cách kỳ lạ đang bị hất tung lên không trung giữa con đường khuya vắng. Mọi thứ đều lặng yên, duy chỉ có giai điệu cùng hình ảnh thân thuộc của quá khứ là tái hiện trong não bộ của cậu. Lại Quán Lâm dịu dàng ngồi trên sân khấu rực rỡ của ngày hội hè, tay ôm cây đàn guitar khi ấy hắn trân quý nhất, ánh mắt một mực hướng về cậu, giọng ca trầm ấm thốt lên như mật ngọt:

"Trái tim anh đang trở nên loạn nhịp

Như thể nó sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào

Một ngày trôi qua đều ngập tràn bóng hình em

Sẽ chẳng bao giờ tổn thương em, bởi vì anh yêu em

Tựa như đây vẫn luôn là anh và em của giây phút đầu tiên gặp gỡ." *

"Khi đó... chúng ta thật sự đã yêu nhau phải không, Lâm?"

Park Ji Hoon nắm chặt điện thoại, vừa đọc những dòng chữ hiển thị trên màn hình vừa rấm rứt khóc. Bộ dạng thương tâm đến mức không màng để ý đến cánh cửa phòng lẳng lặng mở ra rồi lại khép vào.

Người vừa bước vào phòng nhẹ nhàng trèo lên mép giường dưới của ký túc xá, một tay tỳ lên thành giường trên của Park Ji Hoon, một tay xoa xoa má cậu.

"Cục cưng của em, hôm nay sao không ra ngoài vật nhau với Woo Jin hyung mà lại rúc trong chăn xem điện thoại vậy?" – Ngón tay cái khẽ chạm vào giọt nước mắt đang lăn xuống sống mũi của Ji Hoon bởi tư thế nằm nghiêng của cậu, Lai Guan Lin chợt giật mình – "Anh khóc đấy à?"

"Không có!" – Lời phũ nhận chưa nói hết đã bị tiếng nấc từ cuống họng phản lại.

"Cho em nằm chung nào." – Nhận thấy tình hình không ổn, Guan Lin nắm chặt thành giường của anh người yêu, miệng đang nói chân đã đặt lên thang của giường. Mà Park Ji Hoon cũng không có ý định phản đối, ngoan ngoãn dịch người vào trong, mở chăn ra cho nó chui vào.

"Cục cưng, nói em nghe có chuyện gì vậy?" – Guan Lin vòng tay qua eo cậu, xoa xoa tấm lưng của người kia dỗ dành.

"Hứa với anh đi, Lin!" – Ji Hoon rúc đầu vào ngực thằng bé.

"Hứa chuyện gì?"

"Hứa với anh, tụi mình sẽ luôn như bây giờ."

"Em hứa, hyung!"

"Cho dù thời hạn 18 tháng chấm dứt, tụi mình không còn cùng một chỗ, em vẫn sẽ luôn yêu anh nhiều như bây giờ đúng không?"

"Ừ, luôn luôn. Vả lại hyung, tụi mình sẽ luôn cùng một chỗ. Qua 18 tháng, cho dù không cùng một nhóm, nhưng tụi mình vẫn sẽ luôn bên nhau. Ít nhất, anh vẫn sẽ luôn ở trong tim em." – Guan Lin chỉnh lại chăn cho hai người rồi lại tiếp tục công việc xoa lưng cho chàng trai lớn hơn. – "Giờ thì đi ngủ đi, cục cưng của em."

"Ru anh ngủ đi."

Guan Lin cất giọng hát, thằng bé cố tình hát chậm hơn nhịp của bản nhạc gốc khiến bài hát trở nên du dương và dịu dàng hơn, để có thể đưa cậu vào giấc ngủ say ngọt ngào.

"Cục cưng ơi, tình yêu của em,

Mỗi khi nhìn thấy anh, ở bên anh

Bóng tối sẽ tan biến, thời gian như ngừng trôi

Ở nơi này, chỉ có duy nhất anh và em mà thôi..."*

Guan Lin trải dài những nụ hôn nhẹ ở trán, mũi, má và môi của Ji Hoon xen kẽ lời thì thầm hát ru cho tới khi chắc chắn rằng cậu đã ngủ say. Lúc này, khi đã rảnh rang quan sát xung quanh, thằng bé mới bắt đầu bị ánh sáng hắt ra từ chiếc điện thoại trong lòng người kia thu hút. Lai Guan Lin cầm lấy vật gây án nhỏ bé , tay lướt lướt đọc chi chít chữ trên màn hình, nét mặt càng lúc càng tối sầm lại.

.

Ngày hôm sau, trên diễn đàn teenfic:

"Tác phẩm: |Fic PanWink| Ngọn Gió Đông Năm Ấy

Tác giả: Diệp Lạc Vô Lâm

Tình trạng: DROP VÔ THỜI HẠN"

Park Woo Jin ôm cái điện thoại trong lòng, mặt đần ra, ngón trỏ liên tục bấm nút tải lại trang mạng vì không tin được sự thật đang diễn ra. Sau khi biết rằng mình không mơ ngủ, thanh niên giận dữ liền cầm cuốn "Luyện thi Toán lớp 12" đập vào đầu đứa đang ngồi kế bên.

"Gì vậy ba??" – Guan Lin bị đập gắt gỏng lườm thủ phạm.

"Ủa sao drop fic thằng kia, đang căng mà!"

"Không thích viết nữa."

"Mầy giỡn với ông à?"

"Hôm qua Ji Hoo-nie không biết làm sao mò ra được diễn đàn, đọc một lèo 56 chương rồi khóc rấm rứt cả đêm ấy. Em nhìn đau lòng quá nên mất hứng viết ngược rồi! Nhường vị trí đệ nhất tác gia teenfic lại cho Hạ Chin anh đấy! Đây gác bút, không viết nữa đâu!"

Đệ nhất tác gia teenfic tiền nhiệm Hạ Chin ngây ra nhìn đệ nhất tác gia teenfic đương nhiệm Diệp Lạc Vô Lâm hồi lâu, khóe miệng dần trễ xuống méo xệch. Đúng là anh mày cứ đi theo đòi trả vị trí no.1, nhưng mà người ta đã đu hố này 3 tháng rồi nha, dù gì cũng nên quăng ra một cái Happy Ending rồi mới gác bút chứ huhu (ToT)

End.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(*): You And I From The Beginning – Bolbbalgan 4.

Lời muốn nói: Thật ra phần đầu của shot này (chính xác là phần teenfic í =)))) ) là chương mở đầu của một hố ngược mình đào sẵn cho PanWink và đang triển khai ý tưởng. Nhưng bởi vì mình chưa chuẩn bị sẵn tinh thần ngược hai đứa nhỏ nên plot truyện nghĩ kiểu nào cũng vẫn thấy sượng. Thôi thì đành mang ra làm trò tiêu khiển cho cái series thiếu muối này và đợi một dịp khác lại đào cái hố ngược khác vậy =))))

|Series| 183 & 173 |PanWink/GuanHoon/LaJi|Where stories live. Discover now