"Tôi đồng ý!"
Người chủ hôn vừa cất tiếng hỏi, cô đã không ngần ngại trả lời.
Được, hắn đã ghét cô như vậy, cô sẽ cứ ở đây làm cái gai đâm vào mắt hắn cho bõ tức.
Tay cầm một ly rượu, việc của cô bây giờ là phải đi chúc rượu khách khứa. Chẳng phải tân nương sau khi bái đường thì phải trở về hôn phòng đợi tân lang sau? Cái thế giới này cũng thật là quá xuề xòa đi. Cô còn đang cáu tiết lén nhìn đám nữ nhân trong bữa tiệc này đây.
Ăn mặc khác lạ thì chớ, đã vậy còn hở hang. Cứ một mảnh vải quấn ngang đùi rồi da thịt lộ thiên như thế mà cũng đi ra đường được à? Đã vậy còn cười nói với bao nhiêu người đàn ông không kiêng kị.
Chính cô đây cũng đâu có khá khẩm hơn, mặc một cái váy trắng tinh khôi nhưng hai bên vai cũng bị khoét sâu đến chẳng nhận ra, hại cô chỉ muốn kiếm khăn che đi cho bớt xấu hổ (ngại cái gì hả chị Ran, sau này em sẽ cho chị "hở" dài dài hắc hắc ^^)
Haizz, dù có ý thức được đây là một nơi "tiến bộ" hơn thời đại của mình đi chăng nữa, cô tạm thời vẫn không thể nào mà thích ứng được.
"Còn không mau đi tiếp khách...."
Tên mặt lang hỗn đản kia buông lại một lời không thân tình đó với cô, rồi lại trước mặt bao khách khứa nở với cô một nụ cười tươi sáng, và... giả tạo.
Hừ! Thật là giỏi diễn kịch! Trước mắt thiên hạ, ắt hẳn phải có bao nhiêu người nhìn thấy hắn ta nắm tay, tươi cười với cô mà ứa nước bọt thèm thuồng, phải có bao nhiêu cô gái ganh tỵ với cô lấy được một soái ca như hắn. Thật là một màn kịch hạnh phúc...
Ai biết được, cổ tay cô đang bị hắn "thân ái" bóp chặt sắp gãy đến nơi, còn ánh mắt mày châu mi ngọc của hắn thì cuồn cuộn vạn tia cảnh cáo mà chỉ cô mới biết nó đáng sợ đến mức nào.
Mao Lợi Lan chỉ còn biết cố nâng khóe môi còn đang giật giật để tạo ra một nụ cười hoảng hốt.
150 bàn tiệc?!! Xã giao của tên này cũng thật rộng quá đi. Dù mới đến thế giới này chưa lâu, nhưng tự cô cũng cảm giác ra được đây đều là những người trong giới thượng lưu. Ăn mặc, nói năng, tất cả đều toát lên vẻ quý phái. Xem ra thân thế của đại ác nam này cũng không phải tầm thường. Càng làm cô cảm nhận được mùi nguy hiểm. Hắn ta đã là người máu mặt như vậy, cô sau này cũng phải biết lựa cách mà ứng đối. Nếu không, sợ chẳng còn giữ được cái mạng xui xẻo này về gặp song thân phụ mẫu mất!
"Khụ khụ"
Mùi rượu làm cô sặc sụa, mặt mũi cũng đã phiếm hồng ngà ngà say. Lết hết từng ấy bàn tiệc, lại phải cố nặn ra vẻ mặt "hoa khôi thân thiện" làm cô cảm thấy thật là ức chế.
May sao cuối cùng cũng hoàn thành "nhiệm vụ" gian truât ấy, cô toan tìm một chỗ để rửa lại mặt mũi. Nếu không, cô không chắc là mình sẽ đủ tỉnh táo để không gục luôn xuống nơi này đâu nha!
Ôm đầu lặng lẽ bỏ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi, bỗng một bóng dáng quen thuộc lao ra chắn đường:
"Ấy ấy đại tẩu định bỏ đi đâu đấy? Bằng hữu quan trọng nhất còn chưa chúc rượu nữa mà đã tính chuồn rồi."

YOU ARE READING
[ShinRan - Fanfic] N?NG TH? B?T TR?
RomanceWELCOME TO SHINRAN'S LOVE WORLD !!! N?u b?n ?ang mu?n tìm hi?u m?t chút c?m giác m?i l? v?i m?t c?u chuy?n tình xuyên kh?ng r?c r?i c?a c?p ??i này thì click ?úng ch? r?i ??y ^^ B? qua m?i tình thanh mai trúc m? quen thu?c trong các ShinRan fanficti...