抖阴社区

và cho t?i ?i c?nh em

314 21 0
                                    

1

Wonwoo bảo với Seungcheol, vào lúc hai giờ sáng khi cả hai đứa đang xì xụp húp mì tôm cho qua cơn đói để chiến đấu nốt với đống đề cương, rằng tao sẽ chết.

Seungcheol nhún vai, gã nói ai rồi cũng chết, biết đâu được ngày mai mày chết, ngày kia mày chết, hay năm chục năm sau mày mong mày chết nhưng vẫn chưa chết, cũng không ai biết được. "Tao chỉ chắc chắn rằng mày sẽ chết, vậy nên mày không việc gì phải trông chờ cái chết tới như vậy." Gã nói trước khi húp ngụm nước mì cuối cùng, "ăn xong rồi học nốt rồi ngủ đi, để đó mai tao rửa."

Wonwoo không nói gì, liếc nhìn Seungcheol qua khóe mắt khi miệng đang hút mì sồn sột. Mì nở, những sợi rụng rời còn lại trôi lềnh bềnh trong nước dùng ngấy mỡ. Bỗng Seungcheol khựng lại, "Nè, mày đau dạ dày thì ăn mì giờ này có ổn không?"

Wonwoo chậm rãi lắc đầu. Y ngẩng đầu nhìn về phía Seungcheol, con ngươi của gã nom long lanh như hồ nước, hai quầng mắt thâm khiến khuôn mặt Seungcheol trông thật gầy gò. Tưởng như Wonwoo sẽ nhìn về Seungcheol mãi thế cho đến khi gã quay đi, cắt đứt ánh nhìn từ phía của y. Đêm lành lạnh. Wonwoo nương theo ánh đèn học của Seungcheol thả bát vào chậu rửa và lên trên lầu. Khi mở cửa sổ ở chiếu nghỉ ra, Wonwoo hít vào buồng phổi một hơi thật sâu. Seungcheol ló đầu ra kêu lạnh thấy bà, đóng cửa vô coi nhưng Wonwoo không thèm trả lời. Hàng ngàn ánh điện lung linh chiếm trọn tâm trí của Wonwoo, hơi lạnh chung quanh nghe như một tiếng thở dài của thành phố.

Wonwoo nom như một con mèo khi đứng co ro trong cái lạnh. Seungcheol thấy y đương run rẩy và chiếc quần mỏng manh của y không thể khiến y đủ ấm. "Tao nhớ nhà quá," Wonwoo thì thầm khi thấy Seungcheol lại gần mình, "tại sao người ta có thể ngủ trong một cái thành phố luôn sáng đèn thế này nhỉ?"

Seungcheol nhún vai. "Mày sẽ ốm mất." Gã xoa đầu Wonwoo như xoa đầu một con mèo nhỏ khi dẫn Wonwoo vào phòng, cửa sổ vẫn mở toang hoang, Wonwoo bảo đêm nay hãy cho y nghe mùi của thành phố.

Thành phố buổi đêm của lặng thinh như ban ngày. Tiếng xe xé gió khắp các đường dọc quanh làm Wonwoo thấy hơi là lạ, nhưng cuối cùng y cố thở cùng nhịp với Seungcheol và chìm vào giấc ngủ. Cái ý nghĩ mình vẫn còn đồng điệu với một vật thể, một con người nào còn sống khiến Wonwoo thấy mình hẵng còn cách xa với cái chết, cách xa lắm sự cô đơn.

2

Thật là buồn cười khi y vừa muốn chết vừa không muốn lại gần cái chết, một ngày Wonwoo đã nghĩ vậy. Đó là một cảm giác rất kì lạ, như thể y đương đứng chênh chao trên hai thế giới mà nơi nào với Wonwoo cũng thật xa lạ và không an toàn. Điểm thi cuối kỳ của Wonwoo tệ hại và đó là điều y đã lường trước. Seungcheol cau mặt và càu nhàu "lẽ ra đêm đó tao nên bắt mày học nốt rồi mới cho mày ngủ" còn y thì chỉ biết nhe răng ra cười đáp lại Seungcheol.

Trời ngày một lạnh hơn và Seungcheol lúc nào cũng phát bực với thời tiết và thành phố này trong khi Wonwoo vẫn nhẩn nha hoàn thành từng việc cần làm. Y thích sống một cách chậm rãi, dường như điều đó cũng làm Seungcheol phát bực, như cái cách gã tỏ ra bực bội với mọi thứ trên cõi đời này. "Đó là tại mày thiếu ngủ," Wonwoo nói khi miệng vẫn ngậm ống hút sữa, lười biếng nói với Seungcheol đang quạu cọ ở ghế xe buýt bên cạnh. Dòng người trôi đi chậm rãi và Wonwoo thích cảm giác thế này, khi đứng lọt thỏm giữa loài người, giữa đám đông, Wonwoo thấy bản thân an toàn. Đám đông đưa chân Wonwoo đi, miễn nơi nào có con người, nơi đó Wonwoo sẽ sống.

[Request] [Seungcheol x Wonwoo] I'm the shadow on the wall when you sleepWhere stories live. Discover now