Seungcheol cắm mặt vào chiếc điện thoại tràn viền quý giá của gã, bịt kín cả cơ thể bằng quần áo và khẩu trang. Những ngón tay của gã lướt lên liên hồi, thi thoảng dừng lại và để lên trang mạng một câu bình luận vu vơ. "Cái này buồn cười quá bây ơi", Seungcheol gõ lách tách, khi mặt gã vẫn phẳng lặng như khuôn mặt bao con người khác đương mắc kẹt trong đám đông của thành phố.
Seungcheol nhấn gửi, tiếp tục lướt xuống đọc một tin khác. Wonwoo phà hơi vào cửa kính, rồi y giật giật tay áo Seungcheol để hướng sự chú ý của gã về phía mình. "Nè, tao vẽ mày đó."
Gã mỉm cười trước mặt người xiêu vẹo với đôi mắt như hai dấu huyền và chiếc khẩu trang che kín mít. "Trông tao đâu có buồn dữ vậy."
"Mày không có buồn, mày bực bội và giận dữ." Seungcheol có thể nghe thấy âm thanh run rẩy từ cổ họng của Wonwoo và răng gã lập cập đập vào nhau khi kết thúc câu.
"Mày lạnh hả?" Gã hỏi, nhưng Wonwoo lắc đầu. Seungcheol mường tượng nếu giờ đây không phải là nơi công cộng, Wonwoo sẽ co hai chân lên ghế và dùng cánh tay dài thòng bọc lấy thân thể mình. Nhưng vì đây không phải là nhà, vậy nên y chỉ giữ lại ánh nhìn vừa xa xăm vừa xen lẫn tinh nghịch. Có lẽ Wonwoo lạnh và y thích sự lạnh giá đó.
"Mày ghét thành phố này vậy sao, Seungcheol?" Bất chợt Wonwoo hỏi lại gã.
Tên của gã vuột ra khỏi môi Wonwoo nhẹ bẫng và lạnh như một cơn gió đông. Những giọt nước mưa chảy trên khung cửa kính khiến Seungcheol có ảo giác như đương có những giọt nước chảy trên gò má của Wonwoo.
Chầm chậm, Seungcheol gật đầu.
3
Wonwoo thích mở cửa trong lúc ngủ.
Seungcheol hỏi tại sao và câu trả lời gã nhận được là "tao muốn nằm nghe thành phố thở", đôi khi Wonwoo nhướn mày tinh nghịch, "mày đoán thử xem?" Y bật cười vui vẻ khi thấy Seungcheol cau mày. Dường như gần đây việc trêu chọc Seungcheol đã trở thành thú vui mới của Wonwoo. Thỉnh thoảng, thường là khi vừa lãnh lương làm thêm xong, y sẽ kéo Seungcheol ra ngoài và bá vai bá cổ của Seungcheol như một đứa em đùa nghịch với anh trai. "Nè, dẫn tôi đi chơi, tôi bao." Lời ngớ ngẩn và đối lập, nhưng Seungcheol không buồn cau có. Gã còn đang bận tự hỏi con người nói với gã lời muốn chết vào lúc đêm khuya tảng sáng đâu mất rồi.
Seungcheol vội vã bước theo y. Wonwoo giữa mùa đông tươi sáng quá. Gò má y đỏ hồng và cằm chôn trong khăn len đỏ tía, gọng kính bạch kim sáng lấp lánh. Y nom như một mặt trời nho nhỏ giữa thành phố đầy những bê tông xám xịt và bầu trời đương sà sát mặt đất. Wonwoo không tỏa nắng, và dù da thịt y cũng nhiễm lạnh ít nhiều khi mùa đông đến, không hiểu vì sao khi chạm vào Seungcheol, gã vẫn thấy y thật là ấm áp.
Wonwoo thích ra ngoài vào mùa đông, đôi khi Seungcheol cùng y lê la quán xá vỉa hè, những ngày không còn một xu dính túi thì cả hai cứ bắt bừa một chuyến buýt và đi. Không cần biết đến đâu, không mục đích. Những con đường trải dài trước mắt và dòng người lố nhố làm Seungcheol ngộp thở. Gã thấy mệt khi đứng giữa loài người.
Wonwoo nắm tay gã. Ban đầu khi bàn tay của Wonwoo chạm vào cơ thể Seungcheol, gã thấy không quen. Seungcheol giật nảy mình, rúc vai sâu hơn vào chiếc áo măng tô. Gã thở gấp, hơi thở bàng hoàng buông ra giữa hai kẽ răng và thít chặt nơi buồng phổi. Chỉ là một cái chạm vô tình, nhưng Seungcheol không thể quen nổi với những tiếp xúc của con người.

YOU ARE READING
[Request] [Seungcheol x Wonwoo] I'm the shadow on the wall when you sleep
FanfictionWherever you are, I'll never say goodbye
và cho t?i ?i c?nh em
Start from the beginning