"Tôi đồng ý!"
Người chủ hôn vừa cất tiếng hỏi, cô đã không ngần ngại trả lời.
Được, hắn đã ghét cô như vậy, cô sẽ cứ ở đây làm cái gai đâm vào mắt hắn cho bõ tức.
Tay cầm một ly rượu, việc của cô bây giờ là phải đi chúc rượu khách khứa. Chẳng phải tân nương sau khi bái đường thì phải trở về hôn phòng đợi tân lang sau? Cái thế giới này cũng thật là quá xuề xòa đi. Cô còn đang cáu tiết lén nhìn đám nữ nhân trong bữa tiệc này đây.
Ăn mặc khác lạ thì chớ, đã vậy còn hở hang. Cứ một mảnh vải quấn ngang đùi rồi da thịt lộ thiên như thế mà cũng đi ra đường được à? Đã vậy còn cười nói với bao nhiêu người đàn ông không kiêng kị.
Chính cô đây cũng đâu có khá khẩm hơn, mặc một cái váy trắng tinh khôi nhưng hai bên vai cũng bị khoét sâu đến chẳng nhận ra, hại cô chỉ muốn kiếm khăn che đi cho bớt xấu hổ (ngại cái gì hả chị Ran, sau này em sẽ cho chị "hở" dài dài hắc hắc ^^)
Haizz, dù có ý thức được đây là một nơi "tiến bộ" hơn thời đại của mình đi chăng nữa, cô tạm thời vẫn không thể nào mà thích ứng được.
"Còn không mau đi tiếp khách...."
Tên mặt lang hỗn đản kia buông lại một lời không thân tình đó với cô, rồi lại trước mặt bao khách khứa nở với cô một nụ cười tươi sáng, và... giả tạo.
Hừ! Thật là giỏi diễn kịch! Trước mắt thiên hạ, ắt hẳn phải có bao nhiêu người nhìn thấy hắn ta nắm tay, tươi cười với cô mà ứa nước bọt thèm thuồng, phải có bao nhiêu cô gái ganh tỵ với cô lấy được một soái ca như hắn. Thật là một màn kịch hạnh phúc...
Ai biết được, cổ tay cô đang bị hắn "thân ái" bóp chặt sắp gãy đến nơi, còn ánh mắt mày châu mi ngọc của hắn thì cuồn cuộn vạn tia cảnh cáo mà chỉ cô mới biết nó đáng sợ đến mức nào.
Mao Lợi Lan chỉ còn biết cố nâng khóe môi còn đang giật giật để tạo ra một nụ cười hoảng hốt.
150 bàn tiệc?!! Xã giao của tên này cũng thật rộng quá đi. Dù mới đến thế giới này chưa lâu, nhưng tự cô cũng cảm giác ra được đây đều là những người trong giới thượng lưu. Ăn mặc, nói năng, tất cả đều toát lên vẻ quý phái. Xem ra thân thế của đại ác nam này cũng không phải tầm thường. Càng làm cô cảm nhận được mùi nguy hiểm. Hắn ta đã là người máu mặt như vậy, cô sau này cũng phải biết lựa cách mà ứng đối. Nếu không, sợ chẳng còn giữ được cái mạng xui xẻo này về gặp song thân phụ mẫu mất!
"Khụ khụ"
Mùi rượu làm cô sặc sụa, mặt mũi cũng đã phiếm hồng ngà ngà say. Lết hết từng ấy bàn tiệc, lại phải cố nặn ra vẻ mặt "hoa khôi thân thiện" làm cô cảm thấy thật là ức chế.
May sao cuối cùng cũng hoàn thành "nhiệm vụ" gian truât ấy, cô toan tìm một chỗ để rửa lại mặt mũi. Nếu không, cô không chắc là mình sẽ đủ tỉnh táo để không gục luôn xuống nơi này đâu nha!
Ôm đầu lặng lẽ bỏ ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi, bỗng một bóng dáng quen thuộc lao ra chắn đường:
"Ấy ấy đại tẩu định bỏ đi đâu đấy? Bằng hữu quan trọng nhất còn chưa chúc rượu nữa mà đã tính chuồn rồi."
Tên mặt than này tại sao toàn lao ra vào những lúc cô dễ cáu điên nhất như vậy chứ?
"Ta thật sự rất chóng mặt, cần ngủ ngơi, ngươi may tránh ra đi..." Cô cố xua Hattori ra, điệu bộ lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Aha! Lẽ nào là say rồi sao...?" Tên mặt đen kia vừa tỏ ra thú vị, vừa tỏ ra khó hiểu. Rõ ràng Shinichi từng kể rằng tựu lượng của nha đầu này rất khá, dự rằng 200 bàn tiệc cũng chẳng làm khó được cô, hơn nữa, đây cũng chỉ là chút rượu nho độ thấp thôi, đến mấy vị tiểu thư đài các còn uống được như nước lọc, tại sao nha đầu này lại biểu hiện sắp gục đến nơi vậy?
Hattori còn đang xoa xoa đầu thắc mắc đã thấy nữ nhân trước mắt sắp quỵ xuống đến nơi, vội lao lại đỡ lấy. Mao Lợi Lan thật là đã không thể giữ được tỉnh táo nữa, vài phần đã thiếp đi rồi. Hắn đành phải dìu cô quay lại lễ đường, hướng đến một bàn tiệc trong góc phòng đi lại; vừa di chuyển, vừa cố tạo khoảng cách với cô gái đang gục bên vai mình, mắt cảnh giác nhìn Shinichi đang ngồi ở bàn tiệc đó dùng ánh mắt khó đoán nhìn họ đi tới.
Đương nhiên rồi, đây đã là "Phu nhân hợp pháp" của lão đại nhà hắn nha! Dù hắn có là người thương hoa tiếc nguyệt cũng không muốn dính líu đến của nợ này.
Huống hồ, người hắn thực sự đề phòng không chỉ có mình lão đại mặt lạnh như băng kia...
"Á à! Anh lại dám ra ngoài tán tỉnh con gái nhà người ta trước mặt tôi à?!" Kazuha đang thưởng tiệc, thấy vậy liền lao đến nhéo tai cái lão vô sỉ đen sì sì kia, giọng giẫn dỗi.
Bị hiểu lầm, Hattori cũng không chịu ủy khuất cãi: "Em thật là quá đáng! Nhìn xem đây là ai?"
Kazuha buông cánh tai nãy giờ bị cô vò xoắn đã đỏ tấy của ai đó ra, mới chú tâm đến cô gái bên cạnh.
Hoa niên cài đầy tóc, váy trắng tinh khôi. Một thân nữ nhân xinh đẹp...
"Ah!" Kazuha rạng rỡ, đỡ lấy cô gái còn đang thiêm thiếp trên tay Hattori ngồi lên ghế: "Hẳn đây là Mori Ran, hảo cô dâu của anh Shin rồi!"
Hattori bấy giờ mới trở lại bàn tiệc ngồi chung với họ: "Em thật quá đáng, từ bao giờ lại nghĩ anh cùng một giuộc với tên Kaito hám sắc kia hả?"
Kazuha đang mải nhìn ngắm cô dâu say giấc trên ghế, nghe vậy quay ngoắt lại trề môi phản pháo: "Anh mới thật là phải liệu hồn! Gần mực thì đen, ai biết được anh sẽ bị anh Kuroba dạy hư lúc nào chứ!" Nói xong liền làm mặt quỷ với hắn, bỏ đi kiếm khăn ướt cho "cô dâu".
Bấy giờ mới có người buông đũa nhàn nhạt lên tiếng: "Kazuha nói đúng, cậu tốt nhất là đừng giống hắn, giờ đang phải ở lại Pháp bị Aoko hành cho chết đi sống lại vì tội đùa cợt thư kí của đối tác kia kìa."
Saguru nhấp một ngụm rượu rồi phóng ánh mắt trêu ghẹo đến chỗ Hattori: "Đến cả ngày đại hỷ của lão đại cũng không thể về dự, xem ra số mệnh của Kaito sẽ chấm dứt luôn trên đất Pháp thôi."
Rồi hai thanh niên cùng cười toáng lên sảng khoái, không chú ý đến chủ nhân của bữa tiệc nãy giờ vẫn cơ mặt bất biến, nhìn đời bằng con mắt khó lường mà quan sát nữ nhân đang say men rượu thiếp đi ở ghế đối diện.
Hattori chưa dứt hết ý cười, nói với Saguru nhưng thực tâm vài phần là muốn ai đó chú ý: "Cô gái này hẳn là không tầm thường, vừa xuất hiện đã khiến cho lão đại của chúng ta nửa tháng trước còn tuyên bố không màng tư tình, nay đã phải tổ chức đại đại hôn lễ rồi!"
Saguru đã dần lấy lại được vẻ mặt nghiêm túc, đón lấy vẻ mặt âm trầm im lặng của Shinichi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Shinichi đảo mắt qua hai người anh em trước mặt, thở hắt một hơi, vẻ mặt nhếch chút tươi cười: "Để hai cậu phải lo lắng rồi, không có gì đâu." Đứng dậy hướng về phía cô dâu: "Cô ấy đã say rồi, để tớ sai người đưa về nghỉ trước."
Nói xong liền một thân bế người đi thẳng.
"Này, cậu nói xem hai người này có phải rất lạ không?" Hattori ghé tai Saguru thầm thì.
Ánh mắt của Saguru lúc sau ánh lên, rồi lại dịu đi, môi nhếch lên cười nhẹ. Hớp một ngụm rượu đầy, Saguru cũng đứng lên, rời tiệc, không quên hảo tâm bỏ lại một câu trấn an tên ngốc vẫn đang ngồi ngẩn ngơ bên bàn tiệc một mình: "Lần này lão đại sắp có trò vui rồi!"
--------------END CHAP 5------------------------------
Mina cho Jun ngốn bơ rồi!!
Cố lắm mới ra chap được với tốc độ này đó, vậy mà view với vote cứ lẹt đẹt hà -.-
(ĐÃ VẬY THÌ TUI ÉM CHAP KẾ ĐẾN TẬN THÁNG 7 LUN !!!!!)