" Tôi không tốt đẹp gì. Cũng không phải là người tử tế. Tôi có thể cười với một người trước khi giết chết người đó. Đừng tin tôi, cũng đừng yêu tôi. Hận được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
Đó là câu nói cuối cùng và cho đến ngày hôm nay cũng đã cách hai ngày rồi. Kim Taehyung không đến bệnh viện nữa, Jungkook cũng được dịp yên tĩnh nghỉ ngơi. Ở trong bệnh viện không có chuyện gì phải toan tính quá nhiều, khiến cậu đột nhiên nghĩ đến một số việc.
Yêu?
Có lẽ là một chuyện rất bình thường đối với người khác. Nhưng lại là một chuyện rất khó khăn đối với Jungkook. Vì cậu không biết yêu sẽ được gì, cứ nghe người ta nói.
Cứ yêu đi, mọi ra sao thì không còn quan trọng nữa.
Thật nực cười, yêu bỏ mặc tất cả như Hwan Hajoon ư. Để rồi đến mạng cũng không còn.
Dòng đời là vậy, người đời cũng là vậy. Cứ thấy thứ gì đẹp đẽ thì lại tung hô, nhưng những đau khổ phía sau thì lại chẳng cần bận tâm đến. Ai cũng ngưỡng mộ nàng công chúa có trái tim ấm áp cảm hoá được lời nguyền của mụ phù thủy, hoá quái vật thành hoàng tử. Ai cũng ao ước có được một tình yêu như thế, nhưng có ai dám cưới một quái vật không?
Thật nực cười.
Thế gian này thật nực cười.
Tất cả mọi nỗi đau thì không muốn nhận, nhưng hạnh phúc thì lại muốn một mình hưởng lấy.
* Cạch*
" Thiếu gia đang nghĩ gì vậy?"
" Ume? À không có gì."
Ume mang thức ăn vào trong bệnh viện cho Jungkook. Từ sáng đến giờ cô tự mình đích thân nấu vài món tẩm bổ cho cậu, lại còn nhớ đến những món mà cậu thích ăn lúc còn ở Jeon Gia. Cho nên chuẩn bị rất kĩ càng. Ume bước vào trong, bày ra nào là trái cây, sữa nóng còn có súp thịt bằm. Cô múc ra một chén nhỏ, rồi chậm rãi đưa đến gần cậu.
" Thiếu gia mau ăn đi rồi còn uống thuốc nữa."
" Táo."
" Dạ?"
" Tôi muốn ăn táo."
" Vậy còn súp.."
" Không muốn ăn."
Ume không hỏi nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt bát súp xuống bên cạnh. Cầm lên quả táo, cô chầm chậm gọt vỏ, vừa gọt vừa nhàn nhạt nói.
" Chối bỏ quá khứ, là tâm tư của những người không biết đối mặt."
" Sao?"
" Thường thì những người không biết đối mặt với hiện tại, luôn luôn sẽ chối bỏ quá khứ trước kia. Dù có đẹp có xấu, nhưng chỉ vì sợ hãi và lảng tránh mà sẽ luôn muốn xoá bỏ, luôn muốn bắt đầu lại từ đầu."
Jungkook không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Thực chất cậu chính là không biết nên nói gì, bởi nếu nói ra. Có phải sẽ tự thừa nhận Jungkook chính là kẻ yếu đuối, thích lảng tránh, muốn chối bỏ quá khứ hay không?
Đắng lòng nhất, không phải là yêu người không yêu mình. Mà là yêu người không muốn yêu mình.
Nghe thì có vẻ không khác gì nhau, nhưng thật ra là cả một khoản tâm tư. Khi mà hai trái tim đã từ lâu hướng về nhau, nhưng lí trí lại không cho phép. Cứ chần chừ, cứ cố chấp, cứ vô tình. Rồi lại mất nhau.

B?N ?ANG ??C
Ch?ng Ch?
Fanfiction" kéo áo lên ?i, t?i là ch?ng s?p c??i c?a ch? em." " em c?ng ??u ng?i tr? thành k? th? ba." Truy?n d?a trên s? t??ng t??ng c?a tác gi?. Vi?t lên nh?m m?c ?ích gi?i trí. Kh?ng có th?t, kh?ng tuyên truy?n, kh?ng có ? b?i nho? b?t c? các cá nh?n hay t...