抖阴社区

Ch??ng I

630 33 0
                                    

Hyunsuk nhận lấy chiếc túi sờn cũ do viên cảnh sát đưa tới. Lớp vỏ giả da ngoài của nó đã bong tróc đến độ khi ánh sáng xuyên xoa nhìn thấu được cả mấy món đồ lẻ tẻ bên trong. Hyunsuk không quan tâm được nhiều đến thế, dù sao cũng chẳng có mấy thứ cần đựng, túi tốt hơn cũng không quan trọng.

Sau đó theo chỉ dẫn của quản lý, cậu chậm rãi bước ra khỏi cánh cổng sắt nặng trịch, vệt ấm của mặt trời bao phủ lấy gương mặt lạnh nhạt điềm tĩnh như thể đang dạo bộ. Hyunsuk hơi ngẩng đầu, dùng bàn tay gầy che đi ánh sáng đã quá lâu mới cảm nhận lại được, đủ lâu để cậu quên mất ấm áp thuở nào.

Người quản lý trại giam chỉ tiễn đến cửa, ánh mắt có phần nuối tiếc nhìn cậu trai mới chớm xuân thì, bản án của mọi tù nhân ở đây ông đều rõ. Hai mươi ba tuổi, còn quá trẻ để trải qua những chuyện mà ngay cả một người trưởng thành lão luyện khó chấp nhận. Ông vỗ bên vai Hyunsuk, dùng giọng nói chân thành, cất tiếng.

"Công việc cậu Kim sắp xếp tuy có hơi vất vả một chút nhưng cũng đủ sống. Còn trẻ, còn tương lai, đừng bỏ cuộc sớm."

Hyunsuk không gật đầu với vế sau, trong mắt cũng không biểu lộ thêm cảm xúc gì, cậu gập người sâu, đáp một tiếng cảm ơn rồi quay lưng đi thẳng. Nắng không gắt nhưng lòng người bức bối, Hyunsuk đội lên chiếc mũ lưỡi trai đen, che gương mặt vào trong bóng tối, hoà bước với biển người, dần biến mất.

Công việc ở cửa hàng tiện lợi thật ra không nặng nhọc đến vậy nhưng vì là ca đêm nên vất vả hơn người khác đôi chút. Cũng thật may, chứng mất ngủ giúp Hyunsuk giải quyết triệt để. Cậu đứng bên trong gian hàng, ánh mắt chẳng thể tỉnh táo hơn chỉ nhìn chằm chằm ra phía trước, khác hẳn với anh bạn Chanhi cùng ca trực đang đứng ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh.

"Cậu không buồn ngủ sao? Nể thật."

Hyunsuk muốn trả lời anh ta rằng cứ thử trong suốt năm năm, cả ngày chỉ nhìn mỗi bốn bức tường đi, nhưng cuối cùng vẫn thôi. Hyunsuk biết rõ ngay sau đó sẽ là ánh mắt chẳng mấy vui vẻ gì dành cho cậu. Dẫu sao vì bất cứ lý do gì, cũng chẳng thể xoá nhoà đi sự thật rằng Hyunsuk là một người vừa ra tù và người ta cũng sẽ không vì một miếng đậu phụ trắng* mà cho rằng cậu đã là con người tốt đẹp.

(*Ở Hàn Quốc có văn hoá sau khi ra tù thì ăn đậu phụ trắng để trở thành con người mới)

"Tôi đi kiểm hàng trong kho, sắp hết ca rồi."

Cuối cùng vẫn bỏ ngỏ câu trả lời chính mình không muốn nhắc đến, Hyunsuk lấy cớ rời đi trước. Chanhi chậc lưỡi, một tháng qua đã đủ để anh ta quen với tính khí gàn dở thất thường ấy. Đúng lúc này ngoài cửa reo lên tiếng chuông, thu hút hết chú ý của Chanhi, bỏ ngỏ vấn đề Hyunsuk ra sau.

Hai người vừa bước vào khẽ lịch sự gật đầu, lỡ mất bóng dáng người nhỏ hơn đằng sau cánh cửa. Minseo khoác tay Jihoon, lanh lợi cười tươi, giọng nói như chim yến yêu kiều cất lên khiến cho anh nhân viên đang ngáp dài cũng phải ngước theo cô nàng.

"Anh, tháng sau anh còn đi nữa không?"

"Nhiệm vụ bên đó tạm thời giải quyết ổn thoả rồi, nhưng cũng chưa biết ban chỉ huy thế nào, tháng sau chắc anh vẫn đi. Em muốn ăn gì mau lấy đi nhưng đừng ăn đồ lạnh, sẽ không tốt cho em bé đâu." Jihoon xoa đầu cô nàng, chiều chuộng trong đáy mắt không sao đong đếm được.

|HoonSuk| B? Thu?cN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?