Một tháng sau đó bóng dáng Jihoon xuất hiện nhiều hơn trong con ngõ nhỏ, đôi khi đi tuần tra hắn sẽ nán lại lâu hơn một chút dưới chiếc bóng đèn đường màu cam dịu chỉ để nhìn lên khung cửa sổ căn gác tầng hai còn sáng hay không. Hoặc tự Jihoon sẽ tìm cho mình lý do chính đáng hơn là gửi Hyunsuk tới làm thêm ở quán cà phê gần đồn cảnh sát, tiện cho sau mỗi ca làm hắn có thể đưa Hyunsuk về.
Jihoon ngồi sẵn bên chiếc bàn cạnh cửa, chờ tới lượt mình được phục vụ nước, nhưng người phục vụ được điều đến khác hẳn so với dự định của hắn. Kim Junkyu khinh khỉnh nhìn gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng của thẳng bạn, anh đặt mạnh ly cà phê lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống rồi hớp thêm cả ngụm cà phê của Jihoon.
"Này, cà phê của tao."
"Mày thích cà phê từ bao giờ mà bày đặt."
Junkyu dùng giọng mỉa mai, không quan tâm đến lời Jihoon nói mà làm thêm ngụm cà phê được pha bằng hạt Bourbon thêm sữa thơm lừng. Tuy nhiên, nét mặt mong chờ ngó trước ngó sau của hắn khiến hứng khởi trong Junkyu bay sạch. Anh tiếc nuối đặt ly cà phê xuống, suy tư một lúc, cuối cùng không nhịn được, ngập ngừng hỏi.
"Mày... thích thằng nhóc đó à. Vì chuyện kia hay là thật lòng?"
Junkyu tin tưởng vế sau hơn chút, Jihoon chưa bao giờ là người mất lý trí đến độ xem tình cảm như như một món đồ nhưng suy cho cùng, đâu ai biết khi tuyệt vọng, con người ta sẽ làm ra những gì.
"Chú, chú tới rồi hả?"
Hyunsuk xong hết việc trong bếp, vừa đi ra ngoài đã thấy Jihoon ngồi ở chỗ quen thuộc. Câu hỏi "sao chú còn đến nữa" ban đầu được đổi thành như trên từ bao giờ.
Park Jihoon không kịp trả lời Junkyu, hay chính xác hơn câu trả lời còn chưa từng định hình trong đầu hắn. Mọi sự chú ý dồn về Hyunsuk, hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng,
"Làm việc có mệt không? Đã quen hơn chưa?"
"Tôi làm sao dám bắt tổ tông của cậu làm việc nặng nhọc được. Hai người mau về đi đừng ở đây phiền lòng tôi." Junkyu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ trước khi quay đi và lén thở dài. Anh đã âm thầm so sánh Jihoon hiện tại và Jihoon của mấy năm trước, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không thắc mắc nữa.
Là duyên hay nghiệt, cũng chưa biết chừng.
"Chú, hay tôi làm cảnh sát như chú nhé?" Hyunsuk ngồi lướt danh sách các trường quân sự có tiếng, đột ngột hỏi.
"Không được." Câu hỏi làm Jihoon giật mình, giọng hơi gắt lên, thậm chí hắn còn dừng hẳn xe lại. Jihoon quay sang nhìn cậu, nghiêm túc.
"Nhóc từ bỏ ý định đó đi."
"Tại sao?" Hyunsuk trưng ra gương mặt không vui, vốn còn đang mong chờ vài câu cổ vũ nồng nhiệt nhưng đến cuối cùng lại như bị tạt cho gáo nước lạnh.
"Hyunsuk, làm cảnh sát không đơn giản như nhóc nghĩ đâu, đôi khi còn đòi hỏi phải liều cả mạng sống. Nhóc-" Jihoon muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng Hyunsuk đã cắt ngang bằng thái độ kiên định.
"Chú, tôi không sợ chết."
"Anh, em có sợ chết bao giờ đâu."
Jihoon im lặng hồi lâu, ánh mắt hắn bỗng biến thành khoảnh đen nghịt, mờ mịt và tối ngòm đến mức chính Hyunsuk cũng không nhìn ra được trong đó có gì. Cậu chỉ biết đây là lần đầu tiên Jihoon có biểu cảm như vậy.

B?N ?ANG ??C
|HoonSuk| B? Thu?c
FanfictionNg??i mà em yêu em còn chia tay ???c Theo anh thu?c lá ?? là gì?