抖阴社区

D??ng Hùng

375 49 4
                                        

"Anh ơi, lâu rồi chúng ta không đi du lịch cùng nhau, hay là....."

"Ờm, dạo này công việc anh nhiều, để lần sau nha"

--------------------------------------------------

"Mẹ bảo, tháng sau là giỗ nội bảo chúng ta về chơi, anh có thể...."

"Tháng sau, anh có lịch lưu diễn, em về 1 mình nhé"

--------------------------------------------------

"Em vừa xong 1 bài mới, anh nghe thử rồi chỉnh sửa....."

"Anh đang bận tí, đợi anh xong việc nhé"

--------------------------------------------------

"Anh ơi, em bị bong gân, anh về xem giúp em, em đ........"

"Em gọi bác sĩ đến xem giúp anh nha, anh đang bận quay không thể về ngay được"

-------------------------------------------------
Quang Hùng sau khi được bác sĩ đến thăm khám xong lại nhốt mình ngồi ở trong phòng lâu thật lâu. Em ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt buồn nhìn về phía vườn hoa bên dưới sân lòng lại dâng lên 1 cỗ đau lòng đến lạ. Em không nhớ rõ từ lúc nào mà mối quan hệ của em và Đăng Dương lại trở nên như thế. Đăng Dương luôn từ chối mỗi khi em cần đến sự giúp đỡ, anh không muốn ở cạnh em quá lâu, không muốn cùng em ra ngoài hay thậm chí đến giọng nói của em anh cũng không muốn nghe nữa.

Nhớ lúc trước khi cả 2 xác định bước vào mối quan hệ yêu đương. Đăng Dương luôn bên cạnh em, anh luôn chiều theo ý em, anh không ngần ngại bám lấy em mọi lúc mọi nơi. Mỗi lúc lịch trình dày đặc em trở về lúc nữa khuya luôn là anh sẽ đợi em về, em sẽ sà vào lòng anh để tìm sự ấm áp, tìm kiếm sự cưng chiều từ anh. Nhưng có lẽ thời gian dần thay đổi, tình yêu của anh dành cho em đã phai nhạt dần chăng, em cảm nhận rất rõ dường như trong mối quan hệ này chỉ duy mình em là đang cố gắng.

Em nghĩ đến những kỉ niệm cũ trong lòng lại không kiềm được mà rơi nước mắt. Nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay vừa vặn ở ngón áp út nó khiến em đau lòng không thôi. Đau đến mức các tế bào dường như tê dại, trái tim giống như bị bóp nghẹn, đau như chết đi sống lại. Em bó gối nghiên đầu dựa vào khung kính cửa sổ, càng nghĩ đến lại càng đau lòng, nước mắt tuôn ra từng hồi khó kiểm soát, em oà khóc lớn, mang hết những muộn phiền trong lòng cứ thế trút ra ngoài.

C.Ngân: Sao thế, sao cứ dăm ba bữa lại vác xác đến đây vậy, em và Đăng Dương lại cãi nhau sao

Em không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi đấy, tay mân mê ly nước ấm chần chừ không định uống.

Phúc: tao nói thiệt, chỗ anh em tao khuyên mày nên chia tay cậu ta đi

C.Ngân: nói cái gì vậy trời, thằng nhỏ đang buồn, còn nói thêm nữa

Phúc: cái này em nói thật, chứ quen như thế, quen nhau 5 năm không sao, giờ 2 đứa nổi tiếng lên  dăm ba bữa nó lại huhu chạy đến, nó có vui, có hạnh phúc đâu chị. Thôi chia tay đi, để tốt cho cả 2

C.Ngân: thôi em đừng có nghe nó,  có lẽ do công việc này kia nên nó áp lực nên mới vậy thôi, từ từ rồi 2 đứa cùng nhau giải quyết.

? ??y Có 1 C?c B?ng Màu H?ngN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?