抖阴社区

Hi?u Hùng

295 46 0
                                        

Minh Hiếu là một nhà khoa học trẻ, trầm lặng, kiêu ngạo, sống trong thế giới chỉ toàn lý tính và dây mạch điện.

Trong đầu anh, không có thời gian cho những cái ôm, những cái nắm tay, càng không có chỗ cho những lời ngọt ngào rót bên tai. Nhưng Quang Hùng cậu bạn trai hoạt bát, luôn miệng cười, luôn nghĩ ra đủ cách chọc anh cười, lại là ngoại lệ.

Cả hai đã từng hạnh phúc. Theo một cách rất riêng. Một bên ít nói nhưng luôn lặng lẽ chăm sóc. Một bên nói nhiều, ôm ồn ào cả thế giới vào lòng.

Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng thắng nổi đam mê.

Vài tháng gần đây, Minh Hiếu say mê nghiên cứu một loại chip cấy dưới da, có thể tác động lên hệ thần kinh trung ương, điều khiển cảm xúc con người. Dự án này, anh gọi là "E-Control". Là thứ anh tin rằng sẽ thay đổi tương lai chấm dứt trầm cảm, cơn giận, cả sự đau buồn...

"Anh nghĩ, nếu có thể kiểm soát cảm xúc, con người sẽ hạnh phúc hơn."

Quang Hùng đã cười, ngồi trên ghế xoay, chân đung đưa

"Vậy em lỡ quên anh thì sao? Cũng không biết yêu anh nữa?"

Minh Hiếu không trả lời. Cũng không nhận ra lúc đó, ánh mắt Quang Hùng hơi chùng xuống.

Ngày con chip hoàn thành, Quang Hùng là người đầu tiên nói

"Để em thử nhé."

Minh Hiếu ngần ngại. Nhưng cuối cùng vẫn để cậu thử.

Ban đầu, mọi thứ ổn. Quang Hùng vẫn cười, vẫn hỏi anh "ăn chưa", vẫn chọc anh mỗi sáng bằng cách lén vẽ lên áo blouse. Nhưng chỉ sau vài tuần, nụ cười đó dần mất đi.

Cậu không giận, không vui, không hoảng loạn, không phấn khích.

Mọi cảm xúc như bị bóp nghẹt. Mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn... cũng chỉ được đáp lại bằng ánh nhìn vô hồn.

"Em có yêu anh không?"

"Em không biết. Không chắc. Không quan trọng."

Câu trả lời đó khiến Minh Hiếu chết lặng.

Anh lao vào tìm lỗi con chip. Nhưng mọi thông số vẫn ổn. Chỉ có con người kia, người từng là Quang Hùng, là không ổn.

Anh hoảng loạn. Lần đầu tiên trong đời, Minh Hiếu không tin vào công nghệ của chính mình.

Anh tháo chip ra.

Phẫu thuật diễn ra suốt đêm. Anh run tay, lần đầu sợ thất bại.

Chip được tháo thành công. Nhưng Quang Hùng... vẫn không thay đổi.

"Em thấy sao rồi?"
"...Bình thường."
"Em... có nhớ anh không?"
"Anh là ai?"

Cậu nghiêng đầu hỏi. Giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh. Vô cảm.

Giống như một trang giấy trắng hoàn toàn không còn vết mực nào sót lại. Cả tình yêu, lẫn ký ức.

Minh Hiếu không khóc. Anh chỉ ngồi lặng lẽ bên giường bệnh mỗi ngày, kể lại những câu chuyện cũ. Từ lần gặp đầu tiên, lần đầu nắm tay, lần đầu hôn... đến những buổi sáng Quang Hùng ép anh ăn sáng, những lần cậu khóc vì xem phim ma, những trận cãi vã nhỏ nhặt rồi lại cuộn tròn vào nhau mà làm hòa.

? ??y Có 1 C?c B?ng Màu H?ngN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?