Nhưng lúc này, phản ứng của Trần Vãn và Giang Yên Tín lại bình tĩnh đến bất ngờ. Họ không vì mấy lời đe dọa mà hoảng hốt bỏ chạy, cũng không hét lên kinh hãi, điều này khiến Tiểu Trần và gã Alpha kia có chút bất ngờ.
Tiểu Trần thấy cả hai không có phản ứng như gã mong đợi, cảm giác hưng phấn như diều hâu vồ gà con cũng vì thế mà tan biến. Gã cau mày, khẽ hừ một tiếng: "Được lắm, bình tĩnh như vậy cơ à. Tôi muốn xem lát nữa hai người còn giữ được dáng vẻ này không. Nào, để anh đây giúp các cô đeo 'vòng tay'."
Nói là "vòng tay", nhưng Tiểu Trần và gã Alpha kia lại lấy ra còng tay, chuẩn bị khóa Trần Vãn và Giang Yên Tín lại.
Ngay sau đó, điều xảy ra khiến những Omega đang ngồi dưới sàn phòng thẩm vấn không khỏi ngạc nhiên. Trần Vãn mỉm cười, thản nhiên đưa tay ra: "Đằng nào cũng thế rồi, tôi thuận theo thì có lẽ sẽ bớt đau khổ hơn."
Tiểu Trần nghe vậy liền bật cười lớn, quay sang đám Omega bị còng tay dưới đất: "Nghe chưa? Nếu mấy người mà biết điều một chút, cũng chẳng đến nỗi hầu hạ xong bọn tôi rồi còn phải bị trói tay trói chân như súc vật. Nào, em gái, anh đây đảm bảo sẽ nhẹ nhàng giúp em đeo."
Giờ phút này, Tiểu Trần đã không còn quá cảnh giác. Dù sao bọn chúng có hai gã Alpha đàn ông, trong tay còn có súng đầy đạn, chẳng lẽ lại sợ hai người phụ nữ tay không tấc sắt? Còn chuyện bà thím kia nói hai người phụ nữ này giết cả một con phố đầy thây ma, gã hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ rằng bà ta có mâu thuẫn gì đó với họ mà thôi.
Tiểu Trần thấy Trần Vãn ngoan ngoãn đưa tay hợp tác, liền cất súng vào bao súng bên hông, cười cợt nhả với Trần Vãn, một tay cầm còng tay, tay kia lại đưa về phía mặt của cô định sờ soạng.
Những người bị nhốt ngồi dưới đất đều nghĩ lại sắp có người gặp bất hạnh. Một Omega trẻ tuổi hơn còn lén lút bật khóc.
Đúng lúc này, Trần Vãn nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của Tiểu Trần đang định chạm vào mình, chỉ nghe một tiếng "rắc", cổ tay của Tiểu Trần gãy gập xuống một góc độ kỳ quái. Đồng thời, tay còn lại của Trần Vãn cũng không hề rảnh rỗi, cô đã nhanh chóng lấy đi khẩu súng trong bao súng của Tiểu Trần.
Tất cả những việc này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Đến khi Tiểu Trần cảm thấy đau đớn mà hét toáng lên thì khẩu súng đã nằm chắc trong tay Trần Vãn.
"Á! Chết tiệt, hôm nay ông đây nhất định giết chết mày!"
Tiểu Trần vừa nói vừa định dùng cánh tay còn lại để bắt lấy Trần Vãn. Nhưng Trần Vãn đâu để gã dễ dàng động vào mình. Cô cất súng vào hông, sau đó dùng hai tay nắm lấy cánh tay chưa bị thương của Tiểu Trần, dồn lực vặn mạnh. Lập tức, cánh tay còn lại của gã cũng bị cô tháo khớp, thõng xuống vô dụng.
Đồng thời, đồng bọn của Tiểu Trần cũng kịp phản ứng, rút súng định bắn Trần Vãn. Nhưng lúc này, Trần Vãn không còn kịp rút súng nữa. May mắn thay, cô có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, liền túm lấy cổ áo Tiểu Trần, kéo gã chắn trước người mình. Tiếng "đoàng" vang lên, một viên đạn bắn trúng lưng Tiểu Trần từ chính súng của đồng bọn gã.
