Y Y và Trần Vãn đang trò chuyện một lúc, rồi nhìn về phía đối diện, nơi mà Cận Khê vẫn im lặng không tham gia vào cuộc trò chuyện, cô cười nói: "Sao cậu không nói chuyện với tôi? Không tò mò sao?"
Cận Khê vốn ít nói, thấy Y Y hỏi, ngồi thẳng người lên đáp: "Những gì tôi muốn hỏi Trần Vãn đã hỏi hết rồi, tôi cũng đã biết rồi."
"Thật sự đã hỏi hết rồi sao? Cậu không muốn hỏi chuyện về bạn gái của mình à?" Y Y nhướng mày nhìn Cận Khê.
Nghe đến từ "bạn gái", sắc mặt Cận Khê đột nhiên trở nên lạnh lùng, đó là vết thương mà cô không muốn để người ngoài đụng chạm, càng không muốn người khác nhắc đến Yên Yên như thể chuyện bình thường.
Y Y thấy Cận Khê sắc mặt không tốt, lập tức vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nói bạn gái của cậu vẫn có thể trở lại thôi."
Trần Vãn cũng bị lời nói của Y Y làm giật mình, cô và Giang Yên Tín nhìn nhau, rõ ràng cả hai đều không hiểu Y Y đang nói gì, dù sao thì bạn gái của Cận Khê, Thẩm Minh Yên, đã bị trận hỏa hoạn thiêu cháy thành tro, làm sao có thể quay lại được chứ?
Cận Khê càng lúc càng đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào Y Y, một tay đã siết chặt lấy cổ tay Y Y, giọng nói có chút run rẩy: "Cô nói sẽ quay lại sao? Cô ấy đã qua đời rồi, tôi không muốn cô lấy chuyện đó ra làm trò cười."
Y Y là sinh vật giả sinh nhưng cũng có cảm giác như con người, lúc này cô đã bị Cận Khê nắm đau, "hiss" một tiếng, rút tay lại, nhìn Cận Khê với vẻ không vui, rồi tiếp tục nói: "Tôi đâu có đùa đâu, giờ là tận thế rồi, tôi còn có thể xuất hiện như thế, có gì mà không thể giải thích được? Hạt tinh thể của bạn gái cậu cậu tôi đã cất từ lâu rồi, hạt tinh thể vẫn còn, tức là suy nghĩ cốt lõi của cô ấy vẫn còn, chỉ cần tạo lại một thân thể mới cho cô ấy, cô ấy sẽ ngay lập tức trở lại."
Không biết từ lúc nào, Cận Khê đã rơi nước mắt, có chút nức nở nói với Y Y: "Xin lỗi, tôi vừa mới quá xúc động, làm đau cậu rồi, cậu nói thật sao? Tôi thật sự có thể gặp lại cô ấy sao?" (Editor: ê tới đây tự nhiên t thắc mắc nếu đã từng bị xâm hại tập thể thì khi sống lại với thân thể sạch sẽ khác thì sẽ ra sao?)
Y Y ngồi đối diện với Trần Vãn, thấy người này không chỉ nước mắt rơi đầy mà còn trong giọng nói khi nói chuyện với mình mang theo một sự cầu xin.
Y Y hiểu ý nghĩa của nước mắt, đó là cách con người bày tỏ nỗi buồn đặc biệt của họ. Cô không khỏi nghiêm túc lại vì phản ứng của Cận Khê, "Tôi đã nói rồi, cô ấy có thể trở lại, nhưng cần một thân thể mới, một thân thể giống như tôi, vì vậy chúng ta cần phải tìm rất nhiều nguyên liệu để chế tạo thân thể sinh học nhân tạo, mà những thứ đó trong thế giới này không dễ tìm đâu."
"Chúng ta đi tìm, cần gì tôi sẽ điên cuồng tìm cho bằng được, thật đấy, chỉ cần cậu có thể đưa cô ấy trở lại, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì." Cận Khê kích động đến mức có chút nói không ra lời.
Y Y cũng nhận thấy sự dao động cảm xúc của con người trước mặt, tiếp tục lên tiếng: "Theo tôi biết, ở thành phố Phủ Nam có một phòng thí nghiệm nghiên cứu robot, đó là phòng thí nghiệm lớn nhất trong nước, ở đó chắc chắn có thể tìm được nhiều thứ cần thiết. Để chế tạo một sinh vật nhân tạo tinh xảo cần rất nhiều động cơ hành động, động cơ lái, bộ điều khiển, cảm biến, hiệu ứng, thép, rất nhiều hợp kim ghi nhớ, da sinh học nhân tạo... và tất cả những thứ này không phải cần một hai cái, mà là rất nhiều."
