Thương nhau tạc một chữ tình
Trăm năm thề quyết bạn mình có nhau._
Ở làng Nguyệt có ông quan văn và ông quan võ, cả hai mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Nhà sát vách nhau cách mỗi cái khóm hoa cúc, lại còn cùng họ nên hai ông kết nghĩa anh em từ lâu, hẹn rằng mai sau sẽ nên duyên cho con cái hai bên. Mùa hồng chín năm ấy, vợ quan văn sinh được đứa con trai kháu khỉnh, đặt là Nhiên Thuân. Hai năm sau vào mùa hoa gạo, tiết trời mát mẻ, nhà quan võ đón đứa con trai út chào đời, đặt là Phạm Khuê.
Vốn đã định sẽ kết nghĩa sui gia, vậy mà vợ quan văn chỉ sinh có một đứa con trai độc nhất, từ đó về sau không có thêm cậu út hay cô út nào nữa. Còn nhà quan võ thì có hai con, nhưng đều là con trai.
Con trai độc nhất nhà quan văn tên là Nhiên Thuân, tuổi Mão, tính cách đỏng đảnh y hệt một con mèo. Con trai út nhà quan võ lại có cái tên mĩ miều là Phạm Khuê, tuổi Tỵ, dù có cái tên xinh đẹp nhưng từ nhỏ cậu út đã nổi tiếng là nghịch ngợm nhất nhà.
Ngày còn bé, cậu út Khuê rất hay trèo tường sang nhà cậu cả Thuân chơi, ngày nào cũng đứng trước sân í ới gọi. Cậu cả Thuân bị mất giấc ngủ nên chê cậu út Khuê ồn ào, lần nào cũng đóng cửa cái sập không thèm trả lời. Vậy mà chẳng hiểu sao cậu út thì cứ mãi quấn quít như cái đuôi nhỏ sau lưng cậu cả.
Cậu út Khuê bảo cậu cả Thuân dễ thương, tròn vo ú nu, lại thêm cái tính đỏng đảnh hay dỗi nên cậu út thích cậu cả lắm. Cậu cả từ nhỏ đến giờ lúc nào cũng mặc định mình đẹp trai, phong độ như thầy mình nên nghe vậy thì dỗi cậu út một tuần trời, giãy đành đạch đòi thầy mình xây cái tường cao lên không cho cậu út trèo qua nữa.
Nhiều ngày sau đó không thấy cậu út thật, cũng không nghe tiếng gọi í ới vọng qua từ nhà bên kia. Cậu cả Thuân ngồi không tự dưng đâm ra thấy thiếu thiếu cái gì đó, bèn đi ra cửa giả bộ hóng gió, chân đá đá mấy viên sỏi, tai thì dỏng lên nghe ngóng. Vừa hay gặp được cậu cả nhà bên kia, cái thằng bé hơn cậu Thuân một tuổi, tên Tú Bân. Cậu cả Thuân ít khi thấy cậu cả Bân lắm, nghe đâu là vì cậu ấy nhát, quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà bám mẹ chứ không thích ra ngoài đường, đến tuổi đi học cũng là mời thầy về dạy chứ không chịu đến lớp.
Cậu cả Bân thấy cậu cả Thuân thì bỏ cái que củi đang nghịch xuống, đứng lên định đi vào nhà thì đã bị tiếng cậu Thuân gọi giật lại, vậy nhưng sau đó là một khoảng lặng ấp úng, cậu Thuân đỏ mặt tía tai, dảnh mỏ lên một hồi rồi lại thôi, lặp lại hai ba lần như thế, đến khi cậu Bân khó chịu nên đi vào nhà thật thì cậu Thuân mới nói được một câu tròn vành:
- Cậu...Cậu út có nhà không?
Tú Bân nghe vậy thì chống nạnh hai tay, đáp:
- Hỏi gì kì vậy? Tất nhiên là có, cái nhà này là của thầy tui, sau này sẽ cho hai anh em tui. Nên thằng Khuê dĩ nhiên là có nhà rồi!
- Không phải!
Tú Bân ngán ngẩm khoanh tay, chép miệng như người lớn nhìn cái cậu con một trước mặt. Nhiên Thuân càng nói càng run, vậy nên Tú Bân hết kiên nhẫn, đóng cửa đi vào cái đùng.

B?N ?ANG ??C
YeonGyu | T?c M?t Ch? Tình
FanfictionGi?c m?ng c? m?t ??i c?a c?u út Khuê là non s?ng g?m vóc, gi?c m?ng m?t ki?p ng??i c?a c?u c? Thu?n l?i gói g?n v?a b?ng m?t c?u út Khuê. NOTE: VietNamAU, quan v?n x quan v?. V?n nh? th??ng l? là Yeonjun!Top x Beomgyu!Bottom, kh?ng có chuy?n l?t qua...