Mùa thu năm Tuất, biên cương vỡ trận, thành Châu Sa thất thủ, quân binh bị tổn hao trước đạo quân vạn lính rầm rập tiến vào nước Nam của phương Bắc, chúng cướp đất, giết hại dân chúng rất dã man, không nơi nào vó ngựa đi qua mà không có người chết. Hoàng thượng xót con dân, lập tức hạ chỉ cho Tướng quân Thôi dẫn đoàn binh ra chiến trường, trước là cứu dân, sau là dẹp giặc. Tướng quân không có thời gian chần chừ lập tức xuất quân đi ngay trong đêm, khi hành quân ngang phủ Tổng đốc còn không kịp chào đàng hoàng một tiếng, chỉ kịp gửi lại chiếc khăn thêu đôi ngỗng màu lam.
Tổng đốc Thôi cầm chiếc khăn trong tay mà lòng quặn thắt, tuy Tướng quân không kịp nói nhưng quan Tổng đốc hiểu, hiểu rằng Tướng quân gan lì mạnh mẽ, hiểu rằng Tướng quân tài giỏi thao lược, giặc có hung tàn đến đâu đều sẽ bị Tướng quân gặt đầu đem nhốt vào ngục tối.
Chiếc khăn tay ấy dường như còn thay lời Tướng quân nói với Tổng đốc, rằng Tổng đốc cứ an tâm là hậu phương vững chãi, dẹp yên đợt giặc này, Tướng quân cam đoan sẽ bình an trở về.
Đúng vậy, nhất định phải khải hoàn, bình an trở về.
Cậu út Khuê đi không hẹn ngày trở lại, chỉ có cậu cả Thuân ở hậu phương với nỗi nhung nhớ khôn nguôi. Tin tức báo về từ biên cương chủ yếu là báo cáo tình hình chiến sự, rằng quân ta đã giành lại được bao nhiêu thành ấp, rằng quân địch đã tàn phá lực lượng của ta như thế nào. Qua sáu tháng ròng rã, đoàn binh vẫn đang kiên trì đàn áp sức giặc dẫu cho chênh lệch về quân số khá lớn.
Tình hình chiến sự căng thẳng khiến quan Tổng đốc không đêm nào ngủ yên, cứ nghĩ đến mình đang chăn ấm nệm êm còn ai kia thì có khi giờ này đang băng rừng lội suối, nấp trong hang sâu giếng cạn chờ thời cơ gặt đầu giặc là lại nhắm mắt không nổi.
Tháng thứ mười một kể từ khi trận chiến bắt đầu, chiến trường báo về tin Đại tướng quân ở tiền tuyến bị thương nặng, yêu cầu triều đình cấp thêm chi viện, các võ quan có thể dẫn binh thì lại tốt quá. Trong cung không ngày nào là không họp bàn, quan lại triều thần ngày đêm tâu vua các các sách lược, hiến không biết bao nhiêu là diệu kế nhưng tình thế vẫn như treo mình trên ngọn tre. Tình hình ở biên thùy căng thẳng hơn bao giờ hết, đạo quân chủ lực của nước Nam ngày đêm giằng co với quân phương Bắc không ngơi nghỉ như thể sơ suất một chút thôi thì hàng vạn tấc đất của non sông đều sẽ rơi cả vào tay giặc.
Tin tức báo về cho biết ở biên thùy hiện tại khắp nơi đều là đồng hoang cỏ cháy, quan Tổng đốc Thôi lòng sôi như lửa vội tâu vua phải cử binh đi sơ tán dân sống ở gần biên cương vào miền xuôi lánh nạn trước, đấy là ưu tiên hàng đầu, còn dân là còn nước, còn dân là còn cơ hội.
Trong bản tấu, quan Tổng đốc nhất mực xin vua cho phép quan ra tiền tuyến, nhìn thế sự nguy nan như vậy, quan thật sự ngồi im không đặng. Nhưng vua chỉ phê chuẩn đề nghị cứu dân chứ không cho phép quan Tổng đốc xông ra chiến trường ôm mấy trăm mạng dân đen về, vì trận đánh này phức tạp hơn việc chống lũ nhiều, hơn nữa, vua lo rằng một quan văn không thể sống sót ở chiến trận mưa gươm giáo mác như vậy. Quan Tổng đốc Thôi là nguyên khí quốc gia, nếu xót dân thì cứ ở kinh thành, cật lực nghĩ ra diệu kế để hạ chỉ cho quân binh ở tiền tuyến cứu dân là được.

B?N ?ANG ??C
YeonGyu | T?c M?t Ch? Tình
FanfictionGi?c m?ng c? m?t ??i c?a c?u út Khuê là non s?ng g?m vóc, gi?c m?ng m?t ki?p ng??i c?a c?u c? Thu?n l?i gói g?n v?a b?ng m?t c?u út Khuê. NOTE: VietNamAU, quan v?n x quan v?. V?n nh? th??ng l? là Yeonjun!Top x Beomgyu!Bottom, kh?ng có chuy?n l?t qua...