抖阴社区

V.

186 39 13
                                        

Có những người từ lúc sinh ra đã được sống trong gấm vóc lụa là, tiền đồ xán lạn như ánh trăng. Nhưng có những người lại không được may mắn như vậy, bọn họ từ lúc sống đến lúc chết, từ lúc vừa mở mắt chào đời đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng chưa bao giở cảm nhận được hai chữ "bình yên".

Lê Quang Hùng vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, cái ngày mà anh tận mắt chứng kiến cảnh tượng cha mình đang lén lút qua lại với một người phụ nữ lạ mặt trong con hẻm nhỏ tối tăm.

Đó là một ngày của mười lăm năm trước, khi cậu nhóc Quang Hùng chỉ mới vừa tròn mười tuổi.

Hôm đó, trong căn buồng nhỏ, cậu bé Quang Hùng mười tuổi còn đang cặm cụi viết bài bên trang sách, nét chữ ngô nghê run run theo từng cử động của cậu. Cứ tưởng đó sẽ là một đêm mưa trôi qua thật yên bình. Nhưng rồi một tiếng động bất ngờ vang lên, cùng với âm thanh thảng thốt của người phụ nữ như một lưỡi dao sắc bén xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Cậu đã biết, ngày hôm đó chính là ngày thay đổi toàn bộ cuộc đời của cậu.

Mãi mãi về sau.

Quang Hùng bỏ bút xuống, vội vàng chạy ra ngoài.

Mười tuổi nói lớn cũng không lớn, nhưng nếu nói nhỏ thì cũng đã chẳng nhỏ nữa rồi. Cậu nhóc đó đã đủ khả năng để nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

Khoảnh khắc Quang Hùng lao ra, hiện thực tàn khốc ập thẳng vào mắt cậu như một gáo nước lạnh thấu xương mà Thượng Đế ban xuống.

Cậu bé sững sờ, đứng chết trân ngay tại chỗ. Trước mặt cậu chỉ toàn là máu...quá nhiều máu, một mùi tanh nồng bỗng chốc xộc lên đến từng dây thần kinh trong mạch não.

Máu loang lổ trên nền đất, máu vương vãi khắp nơi, đỏ đến chói mắt. Mẹ cậu nằm đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi khô khốc không ngừng run rẩy như muốn nói điều gì đó trước khi trút hơi thở cuối cùng.

Quang Hùng không còn kịp nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì nữa. Đầu óc cậu chỉ còn lại những mảng trắng xoá, trống rỗng. Mùi tanh tưởi của máu xộc thẳng vào cánh mũi khiến cậu bé như chết lặng. Nỗi kinh hoàng tột độ bỗng chốc vỡ òa, kéo theo một tiếng thét lạc giọng, chói tai xé toạc màn đêm đen. Quang Hùng lao về phía mẹ, đôi chân bé nhỏ giờ đây như được tiếp thêm sức mạnh từ nỗi sợ hãi nguyên thủy, không màng đến vũng máu ghê rợn dưới chân.

Mỗi bước chạy là một nhát dao cứa vào tâm can, mỗi nhịp thở là một tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu quỳ sụp xuống bên mẹ, đôi tay run rẩy chạm vào làn da lạnh ngắt.

"Mẹ...mẹ ơi...Mẹ đừng đi... con xin mẹ... đừng bỏ con một mình mà mẹ..."

Mẹ không trả lời.

Quang Hùng run lẩy bẩy, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu chạy thật nhanh ra khỏi nhà để tìm cha, nhanh đến mức chẳng kịp mang đôi giày mà mẹ vừa mua hôm trước cho cậu vào.

Con hẻm vắng tanh, chỉ có tiếng gió rít qua những mái tôn và tiếng mưa ào ạt. Cậu bé cứ cắm đầu chạy về phía trước, chỉ mong được nhìn thấy bóng hình của cha. Làn đường xi măng trơn trượt dưới những hạt mưa lạnh giá khiến cậu vấp ngã liên tục. Mỗi lần ngã là một lần đầu gối và lòng bàn chân non nớt của cậu đau điếng, nhưng Quang Hùng không cảm thấy gì ngoài sự tuyệt vọng.

DomicMasterD || M?t tr?i khu?t bóng.N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?