抖阴社区

VI.

142 39 32
                                        

Tất cả tình tiết trong truyện chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng nề.

———

Có người từng nói với Trần Đăng Dương rằng, yêu một người nào đó giống như nắm một sợi dây thừng thô cứng vậy. Nếu nắm quá chặt, sợi dây đó sẽ cứa vào tay chúng ta, tạo thành những vết thương không bao giờ đóng vảy. Nhưng nếu nắm quá lỏng, sợi dây ấy sẽ từ từ vuột đi, đến lúc nhìn lại, ta sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào sợi dây ấy được nữa.

Đăng Dương ngửa đầu ra sau ghế, nhắm nghiền hai mắt lại. Rốt cuộc hắn đang nắm quá chặt hay quá lỏng đây?

Hay hắn căn bản chưa từng chạm vào sợi dây ấy?

Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn trong đầu khiến Trần Đăng Dương cảm thấy như mình đang lạc vào một khoảng không vô tận, một cái hố đen nuốt chửng mọi ánh sáng và ý niệm. Hắn vươn tay trong vô vọng để tìm kiếm câu trả lời. Nhưng rồi, ngay khi vừa nhìn thấy một hình dạng mờ ảo hiện ra từ màn đêm đặc quánh, một cảm giác sợ hãi không tên bỗng trào dâng
khiến hắn rụt tay lại.

Hắn vừa muốn tìm kiếm sự thật, lại vừa muốn trốn tránh sự thật.

Tâm trí Trần Đăng Dương giằng xé giữa khao khát được thấu tỏ và bản năng tự vệ muốn ẩn mình khỏi những điều có thể làm hắn vỡ vụn.

Đúng lúc ấy, một lực huých nhẹ vào vai bỗng nhiên truyền đến, kéo hắn trở về thực tại sau mớ suy nghĩ hỗn độn ấy. Đăng Dương khẽ chớp mắt, khung cảnh quen thuộc của quán cà phê dần hiện rõ trước mặt hắn. Tiếng nhạc du dương, mùi cà phê rang xay thơm lừng, và cả tiếng nói chuyện rì rầm của mọi người vang lên xung quanh.

"Mày làm gì mà trầm ngâm suy tư quá vậy Dương? Từ ngày mày có người yêu, tao thấy mày có nhiều biểu hiện lạ lắm đấy."

Đăng Dương bỗng nhiên nở một nụ cười gượng gạo như để cố gắng che giấu mớ cảm xúc hỗn độn đang không ngừng bủa vây mình.

"Có gì lạ đâu, tại dạo này tao hơi nhiều việc thôi."

Người kia nhướng mày, nhìn hắn với vẻ hoài nghi nhưng cũng không hỏi tiếp làm gì. Cậu ta vốn biết người bạn này của mình nếu đã muốn giấu thì nhất định giấu cho đến cùng, có đào sâu đến mấy cũng không lộ ra chút manh mối nào. Cậu ta ngồi suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một yêu cầu, hớn hở quay sang nói với Đăng Dương.

"Hay là tối nay mày đi bar với tao cho khuây khoả đi! Tao thấy dạo này mày suốt ngày cứ bù đầu bù cổ vào công việc, sắp thành ông lão bảy mươi tuổi rồi đấy. Đi bar với tao, tao chỉ cho mày nhiều thứ hay lắm. Thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài ăn chơi để mở mang tầm mắt nữa chứ!"

Đăng Dương nhấp một ngụm trà nóng để giữ tỉnh táo cho bản thân sau nhiều đêm mất ngủ. Hắn ngửa đầu ra sau như đang suy tư điều gì đó, rồi đột nhiên với tay lấy điện thoại. Ánh sáng chói loá từ màn hình lập tức chiếu thẳng vào mặt hắn, kèm theo đó là dòng chữ ghi ngày tháng của hôm nay.

Ngày 07 tháng 10.

Trần Đăng Dương khẽ nhíu mày một cái.

Hắn cứ cảm thấy ngày hôm nay có một sự kiện rất quan trọng nào đó nhưng hắn nghĩ mãi cũng không nhớ ra được là ngày gì. Đăng Dương day day hai thái dương, chắc là do dạo này hắn nghĩ nhiều quá nên nhầm lẫn đâu đó thôi.

B?n ?? ??c h?t các ph?n ?? ???c ??ng t?i.

? C?p nh?t L?n cu?i: Jun 12 ?

罢丑ê尘 truy?n này vào Th? vi?n c?a b?n ?? nh?n th?ng báo ch??ng m?i!

DomicMasterD || M?t tr?i khu?t bóng.N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?