抖阴社区

                                        

Cậu cứ ngã ra nền đất lạnh lẽo, rồi lại loạng choạng đứng dậy tiếp tục chạy, cứ như một vòng lặp vô tận, nhưng cậu vẫn chưa nhìn thấy cha.

Ánh đèn mờ ảo từ một con hẻm nhỏ phía trước đột nhiên lọt vào mắt cậu. Quang Hùng như người chết đuối vớ được phao, vội vã rẽ vào. Nhưng rồi, cảnh tượng đập vào mắt cậu còn kinh hoàng hơn cả vũng máu trong nhà. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cha cậu đang lén lút ân ái với một người phụ nữ trẻ tuổi. Họ dường như chẳng hề hay biết về cơn mưa xối xả hay sự hiện diện của cậu bé, cả hai quấn quýt lấy nhau, tiếng thở dốc hòa lẫn vào tiếng nước mưa rơi lộp bộp. Khuôn mặt người phụ nữ trẻ chìm trong bóng tối, chỉ thấy mái tóc ướt sũng bết vào má, còn gương mặt cha ẩn hiện dưới ánh đèn vàng vọt, biến dạng trong khoảnh khắc hoan lạc và sự vội vã.

Trái tim non nớt của Quang Hùng như vỡ vụn ra từng mảnh. Không chỉ là nỗi đau mất mẹ, mà giờ đây còn là sự phản bội của người cha, như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào chút niềm tin nhỏ nhoi còn sót lại trong cậu bé. Cậu bé đứng đó, đôi mắt mở to, nhìn cảnh tượng ghê tởm ấy, từng giọt mưa lạnh buốt hòa lẫn với những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gương mặt. Thế giới của cậu vốn đã sụp đổ vì máu và cái chết, giờ lại tan nát thêm một lần nữa bởi sự thật trần trụi này.

Nước mưa hoà cùng nước mắt, máu, mồ hôi, và cả sự đau đớn đến tột cùng của cậu. Cơn đau buốt từ những vết thương do vấp ngã khiến cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết, buộc cậu phải thật tỉnh táo để chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ngay trước mắt.

Kể từ ngày hôm đó, Quang Hùng biết, cậu đã vĩnh viễn mất đi thứ mà đứa trẻ nào cũng có. Đó chính là gia đình.

Đau không? Đau chứ. Hận không? Hận chứ.

Nhưng đau rồi, hận rồi thì có thể làm được gì? Cậu vẫn phải ôm nỗi đau thấu xương, sống với người đàn ông đó suốt mấy năm trời.

Khi tất cả ánh sáng biến mất, người ta sẽ học cách sống trong bóng tối của chính mình.

———

Chẳng biết đã qua bao lâu, có thể là một phút, có thể là một giờ, cũng có thể chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Cơn đau buốt và nóng ran bên má trái kéo Quang Hùng trở về thực tại. Anh còn chưa kịp nhận thức được mọi chuyện đã xảy ra thì người đàn ông kia đã nắm cổ áo anh lên. Tiếng ồn ào của quán ăn, ánh đèn điện chói mắt, cùng với khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ của người đàn ông trước mặt bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Đó là cha anh. Không! Người này còn không đáng được gọi là cha.

Trần Đăng Dương sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Hắn định tiến lên đỡ lấy Quang Hùng, nhưng lại bị người đàn ông kia gạt ra.

Ông ta nhìn chằm chằm Quang Hùng, hai mắt đỏ ngầu như muốn nuốt chửng người trước mặt ngay lập tức. Giọng nói gãy gắt, xen lẫn tiếng khạc nhổ khiến những ánh mắt tò mò đổ dồn về phía họ.

DomicMasterD || M?t tr?i khu?t bóng.N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?