抖阴社区

Ch??ng 25: D?n b?n trai v? ch?i

1K 148 2
                                    

Giản Thượng Ôn vừa dứt lời, cả người Kỳ Ngôn cứng đờ. Hắn ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt đỏ rực như có thể phun ra lửa. Điều đáng buồn nhất chính là, những chuyện này hắn lẽ ra phải hiểu từ lâu, vậy mà đến tận bây giờ, lửa giận vẫn bùng lên mãnh liệt như thế. Mùa hè oi bức, hơi nóng như thiêu đốt cả lý trí, khiến người ta không cách nào kiểm soát được cảm xúc của mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, Giản Thượng Ôn thả tay ra, lùi lại một bước rồi xoay người rời đi. Chỉ còn hương thơm ngọt ngào đặc trưng trên người cậu chầm chậm tan vào không trung.

Cậu ấy khẽ cười, nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Người cậu thích... cũng là kiểu như thế này đúng không?"

Tim Kỳ Ngôn như trùng xuống.

Ngay sau đó, tiếng bước chân của Ôn Cẩm vang lên.

Giọng Ôn Cẩm kéo hắn trở về thực tại: "Kỳ Ngôn ca, anh đến rồi!"

Kỳ Ngôn quay người nhìn cậu ta.

Ôn Cẩm bị biểu cảm của hắn làm cho giật mình: "Anh sao vậy?"

Dù vừa trải qua chuyện kia, nhưng bao nhiêu năm đứng trên đỉnh lưu lượng không phải vô ích, Kỳ Ngôn vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái. Dù giọng nói hơi khàn, hắn vẫn giữ được sự trầm ổn vốn có: "Tôi nghe nói các cậu gặp rắn, lo lắng không yên."

Ôn Cẩm tưởng hắn thật sự lo lắng nên vội vàng giải thích: "Không sao, không sao, anh đừng lo! Chỉ có Phó ca bị thương thôi. Mà nói thật, cũng nhờ có Giản ca đó! Nếu không phải anh ấy đẩy Phó ca một cái, có lẽ rắn đã cắn trúng người rồi. Đúng là may mắn quá!"

Từng lời của Ôn Cẩm đều rất rõ ràng, không thiếu một chữ.

Cuối cùng, Kỳ Ngôn cũng hiểu ra. Mọi chuyện thật sự giống như hắn đã nghĩ, không sai biệt một chút nào.

Hắn ghét nhất là nóng bức, nhưng giờ phút này, cả người lại lạnh đến đáng sợ, giống như bị một chậu nước đá tạt thẳng từ đầu xuống, khiến hắn bỗng chốc tỉnh táo hoàn toàn.

Hắn quay đầu lại.

Chạm phải ánh mắt của Giản Thượng Ôn.

Dưới tán cây rậm rạp, người đang ngồi kia lặng lẽ nhìn hắn. Khi ánh mắt chạm nhau, cậu khẽ cười.

Kỳ Ngôn ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, giọng nói khàn khàn: "Thật sự là như vậy sao?"

Giống như rất nhiều năm trước, vào buổi trưa hôm ấy, khi cậu nói lời chia tay, hắn cũng không thể tin được. Khi đó, hắn hết lần này đến lần khác hỏi cậu, thật sự là như vậy sao?

Nhiều năm trôi qua.

Hắn vẫn nghĩ mình đã sớm không còn bận tâm nữa, nhưng khoảnh khắc lên tiếng, hắn lại không thể dời mắt khỏi cậu.

Người đang ngồi trên phiến đá vẫn điềm nhiên nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Ánh mắt giao nhau.

Người con trai trắng nõn xinh đẹp ấy khẽ cong khóe môi. Đôi mắt màu hổ phách trong veo phản chiếu bóng dáng hắn. Cả hai đều không nói gì thêm. Rõ ràng chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng dường như giữa họ lại có một hố sâu không đáy, không cách nào vượt qua.

【?M/EDIT】R?t cu?c c?u còn có bao nhiêu "anh trai t?t" n?a?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?