Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Giản Thượng Ôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng ý cười khi nhìn Lạc Chấp Diệp.
Khoảnh khắc này, cậu trông vô cùng điềm tĩnh, như thể đã đoán trước được câu trả lời của anh.
Lạc Chấp Diệp yên lặng một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện."
"Vậy sao?" Giản Thượng Ôn mỉm cười, ngữ điệu nửa đùa nửa thật: "Lạc thúc thúc đúng là rất có duyên với trẻ con nhỉ."
Lạc Chấp Diệp hơi nâng mắt, ánh nhìn sắc bén khóa chặt cậu.
Anh nghe ra sự châm chọc ẩn trong lời nói của Giản Thượng Ôn.
Bình thường, anh sẽ chẳng quan tâm đến những câu đùa kiểu này. Nhưng lần này, anh lại không kìm được mà mở miệng, giọng trầm thấp, lạnh nhạt nhưng mang theo sự dò xét rõ ràng: "Vậy cậu cũng thích kiểu đó sao?"
Giản Thượng Ôn chống cằm, như thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc. Một lát sau, cậu nở nụ cười nhẹ, ánh mắt mang theo chút hứng thú: "Nếu tôi còn là trẻ con, chắc chắn sẽ thích."
Cậu chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh, lời tiếp theo lại đột nhiên trở nên sắc bén: "Nhưng hiện tại thì không."
Ánh mắt hai người giao nhau.
Không gian như ngưng đọng.
Giản Thượng Ôn hơi thẳng lưng, ánh sáng từ đèn dây tóc phủ lên gương mặt cậu một tầng sáng ấm áp, nhưng vẻ mặt lại không hề có chút ấm áp nào.
Cậu khẽ vẫy tay, nụ cười hờ hững: "Tôi đi rửa mặt một chút. Lạc lão sư cứ tiếp tục công việc đi."
Nói xong, cậu xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Cậu biết rõ, muốn lay chuyển ngọn núi lớn trước mặt này, không thể quá vội vàng. Nhưng cũng không thể quá nuông chiều.
Cậu muốn Lạc Chấp Diệp hiểu rằng, cậu có nguyên tắc của mình.
Nếu câu trả lời nhận được không phải điều cậu mong muốn, vậy thì cậu cũng sẽ không dễ dàng trao cho anh điều anh muốn.
........
Ban đêm trên du thuyền càng thêm tĩnh lặng.
Bước ra khỏi phòng tắm, Giản Thượng Ôn thấy nhân viên công tác vừa tới, đưa cho cậu một tờ giấy thông báo.
"Giản lão sư, đã đến giờ viết thư rồi."
Cậu nhận lấy, mỉm cười: "Cảm ơn."
Trong phòng, cậu nhanh chóng viết xong, sau đó đưa lại cho nhân viên công tác, mỉm cười: "Vất vả rồi."
Nhân viên công tác liếc qua tên người nhận trên tờ giấy, cũng không nhịn được cười, thầm nghĩ vị này thật biết tạo điểm nhấn. Mỗi lần đều gửi thư cho người mà chẳng ai ngờ tới, đúng là không thể đoán trước.
.......
Ngày hôm sau.
Trời vừa tảng sáng.
Vì khối lượng công việc hôm qua không nhiều, nên các khách mời đều dậy khá sớm.
Lương Thâm là người đầu tiên xuống lầu. Khi hắn bước xuống, Phó Cẩn Thành đã có mặt ở đó. Người đàn ông mặc sơ mi đen trông vô cùng sắc sảo, lúc này đang rót sữa vào cốc.

B?N ?ANG ??C
【?M/EDIT】R?t cu?c c?u còn có bao nhiêu "anh trai t?t" n?a?
General FictionTác gi?: Tr? ???ng Tình tr?ng b?n g?c: Hoàn thành Tình tr?ng b?n edit: ?ang l?p h? Ngu?n CV: Wikidich (v?666) Editor: Phong Miên M?t ch??ng trình th?c t? hoàn toàn m?i v? tình yêu trong gi?i gi?i trí v?a ???c ra m?t! Concept ch??ng trình là m?i nh?n...