抖阴社区

40

150 15 0
                                    

Bởi vì tình trạng của bố mẹ và em trai vẫn chưa thể nói trước, Ichigo thời gian này không dám rời khỏi bệnh viện. Toàn bộ hoạt động ăn ngủ nghỉ của cô đều dời hết vào căn phòng kế bên phòng chăm sóc đặc biệt của gia đình, mỗi ngày ngoại trừ giờ thăm bệnh ra thì không bao giờ ra ngoài. 

Cứ như vậy mà trôi qua 1 tuần, khi Ichigo dần quen được với nhịp sống bận rộn của mình, cô lại có khách đến thăm.

Khác với niềm vui khi được gặp Miyuki và Bakugo, ngay khi nhìn thấy ông bà ngoại đi cùng thầy Ectoplasm đến thăm, Ichigo chỉ thấy lòng mình nặng trĩu.

Hai nắm tay khẽ siết lại, Ichigo cố giữ nhịp thở mình thật đều, bình tĩnh cúi đầu chào ba người.

Ông ngoại Ichigo, Ishikawa Renji thấy cô nói xong câu chào thì im lặng, tức thì hừ lạnh.

Ichigo không biết phải nói gì trước tiên, dạ dày trong bụng như đang cuộn lại. Mỗi lần đối diện với ông bà ngoại, cô đều cảm thấy khá căng thẳng. Lúc đã vậy, bây giờ có quá nhiều chuyện thình lình ập tới, Ichigo càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

"Được rồi mà ông, đừng có hung dữ với con bé chứ". Bà ngoại Ichigo, Ishikawa Haruka nhẹ nhàng khuyên chồng. "Ichigo bây giờ không chịu nổi áp lực nữa đâu."

"Sao ông bà lại tới đây?". Ichigo hỏi thẳng. "Cháu không nhớ mình đã gọi cho ông bà lần nào cả."

"Bà xem nó kìa". Renji nhíu mày. "Chúng ta lặn lội đường xa tới tận chỗ này mà cái thái độ của nó vẫn y hệt thằng cha nó, thật đúng là đứa cháu bất hiếu."

"Vậy thì ông bà đừng tới". Ichigo đáp lại. "Cứ bỏ mặc cháu như trước giờ là được rồi mà."

Thái độ của cô không lạnh không nóng, câu từ thốt ra vẫn luôn là một tông đều đều. Trên khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, đôi mắt đỏ là nơi luôn dạt dào cảm xúc nhất lại tĩnh lặng như không.

Về phần này, Ichigo lại quá giống mẹ. Giống tới nổi Renji và Haruka đều cảm thấy nhói đau trong lòng.

Ectoplasm không nghĩ Ichigo lại có thái độ như vậy, ông còn tưởng trải qua cú sốc này mà được gặp lại người thân thì ít nhiều sẽ giải tỏa được bớt nỗi đau trong lòng. Ai ngờ cô lại không hề vui vẻ, ngược lại còn có phần khó chịu, đúng là khiến người khác phải lo lắng không thôi.

Nhưng Ectoplasm đâu còn cách nào khác. Tuy trên giấy tờ đã sửa lại tuổi của Ichigo, nhưng thực tế cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành. Huống hồ chi bây giờ cô đang trong giai đoạn nhạy cảm, ông không thể để cô tự mình quyết định tất cả được.

Để tránh bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, Ectoplasm liền giải thích cho Ichigo lý do ông bà cô đến đây.

Ichigo nghe xong thì sững người. "Bố em đã nhờ sao ạ?"

Ectoplasm gật đầu. "Phải. Vào năm đầu tiên em vào học ở U.A, bố em đã đích thân đến nhờ thầy chuyện này rồi."

Minato rất thương yêu Ichigo, vì cô thích ăn dâu tây mà hắn đã cho xây hẳn vài cái trang trại chỉ để đảm bảo con gái cưng của mình quanh năm đều có dâu ăn. Với tình thương như vậy, hắn đã đầu tư không biết bao nhiêu tiền của cho trường U.A để cô có thể theo học trong điều kiện tốt nhất. Nhưng bố của Ichigo cũng biết, nhiều hơn về mặt vật chất, cái con gái hắn cần nhất là sự quan tâm và hỗ trợ về mặt tinh thần.

(Bnha) H?c ?m Bùng N?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?