抖阴社区

?Ch??ng 45: Hotsearch

1.2K 92 8
                                    

Chiều hôm sau, Lục Ngu được đưa trở lại trường. Cậu không biết Tống Giản Lễ đang bận gì, vì tin nhắn của Tống Giản Lễ lúc nào cũng trả lời không kịp thời nhưng Lục Ngu hiểu điều đó.

Hơn nữa, Tống Giản Lễ đã hứa rằng thứ hai sẽ đến thăm cậu nên ngay từ khoảnh khắc trở lại trường, Lục Ngu đã vô cùng mong chờ đến ngày thứ hai.@TửuHoa

Vào cuối tuần, tiết tự học buổi tối bị hủy vì nghe nói trường tổ chức một kỳ thi nên phòng học của họ bị trưng dụng.

Trong ký túc xá, Trình Khánh chán đến phát ngán, nói muốn ra ngoài chơi bóng rổ. Lúc đó, Lục Ngu đang nằm trên giường chơi xếp gỗ, nhưng đầu óc cậu hoàn toàn không tập trung nổi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để bày tỏ những lời trong lòng với Tống Giản Lễ.

Nghĩ mãi, cậu lại cảm thấy chuyện này không thể quá vội vàng, có lẽ nên đợi một thời điểm thích hợp? Nhưng cậu lại có cảm giác mình không thể chờ thêm được nữa.

Kết quả là, sau một hồi suy nghĩ mông lung, cậu chẳng nghĩ ra được gì, chỉ thấy đống gỗ xếp rơi lộn xộn khắp giường. Lục Ngu vò đầu bứt tóc, cảm thấy tâm trạng rối bời.

Nghe Trình Khánh nói muốn ra ngoài chơi bóng rổ, cậu lập tức giơ tay: "Tôi cũng muốn đi!"

"Cậu biết chơi bóng rổ à?" Trình Khánh thay đồng phục và giày thể thao, làn da rám nắng trông khỏe khoắn.

Da của cậu ấy và Lục Ngu tạo thành sự đối lập rõ rệt.

Lục Ngu bám vào thành giường leo xuống: "Tôi không biết chơi, tôi đi xem các cậu chơi thôi."

Vừa nói, cậu vừa vội vàng đi xỏ giày.

Trình Khánh ôm bóng rổ bằng một tay, tay kia vươn ra đỡ cậu, bật cười: "Cậu đừng vội thế, tôi chơi bóng rổ mà còn chẳng vội bằng cậu đâu."

Lục Ngu hơi ngượng ngùng, lập tức rụt tay lại: "Tại tôi đứng không vững thôi."

"Triệu ca, hai cậu có đi không?" Trình Khánh quay sang hỏi hai người còn lại trong phòng.

Một người đang chơi game, một người đang học toán cao cấp, cả hai đều lắc đầu từ chối.

Thế là Trình Khánh dẫn Lục Ngu ra sân bóng rổ.@TửuHoa

"Ngày nào tôi cũng thấy cậu uống nhiều thuốc lắm, cậu bị bệnh sao?" Trên đường đi, Trình Khánh tò mò hỏi.

"Ừm, tôi từng mắc nhiều bệnh." Lục Ngu gật đầu.

Cậu mặc một chiếc hoodie trắng, trông rất ngoan ngoãn.

Trình Khánh gật gù, như thể đã hiểu ra điều gì đó: "Bảo sao cậu gầy như vậy. Tôi đi ăn ở căn tin mấy lần, lần nào cũng thấy cậu bỏ thừa hơn một nửa. Có phải cũng vì bệnh nên cậu không ăn nhiều không?"

"Không hẳn... Chỉ là đồ ăn ở căn tin không hợp khẩu vị tôi lắm." Lục Ngu có chút ngại ngùng.

Không biết là do đồ ăn ở nhà dì quá ngon hay do có Tống Giản Lễ ăn cùng, nhưng mỗi khi ở nhà, cậu mới có thể ăn nhiều hơn một chút.

"Căn tin thế mà cậu cũng chê à? Anh em trong câu lạc bộ tôi kể rằng căn tin trường cấp ba của họ chẳng khác gì đồ ăn thừa trộn nước. Ngày nào cũng đi học xong vừa mệt vừa đói, chạy vào căn tin nhìn đồ ăn một cái là như thấy cả tương lai sụp đổ luôn."

6. [HO?N]?Khi v?n ng??i ghét b?t ??u l?ng quênN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?