Trên con đường nhựa nóng rẫy dẫn đến Ninh Hoan, nỗi lo lắng như một sợi dây vô hình siết chặt trái tim Hoắc Tinh Hàn. Cô không ngừng nghĩ về "đứa nhỏ" nhỏ bé đang ngồi lặng lẽ bên cạnh. Hiện trường vụ bão dữ dội kia sẽ như thế nào? Mức độ nguy hiểm ra sao? Dù là bông hoa thép được rèn luyện trong gia tộc quyền thế, Hoắc Tinh Hàn vẫn tự tin có thể tìm ra lối thoát trong mọi tình huống hiểm nghèo. Nhưng còn Tả Y? Cô không biết, cô có thể giữ Tả Y trong tầm mắt, nhưng "người tính không bằng trời tính", sự bất trắc luôn rình rập như bóng ma trong đêm tối.
Tả Y, vừa đặt lưng xuống ghế xe chưa bao lâu, đã chìm vào giấc ngủ say sưa. Những thước phim về thảm họa thiên nhiên mà cô từng xem trên màn ảnh máy tính như những lời ru êm ái, đưa cô vào giấc mộng bình yên. Kinh nghiệm "xem phim" mách bảo cô rằng, giấc ngủ đủ giấc là vũ khí lợi hại nhất trước khi đối diện với những thử thách khắc nghiệt. Về vấn đề lương thực, cô cũng không mấy lo lắng, bởi trong chiếc túi xách cũ kỹ luôn có sẵn những gói bánh ngọt, những viên kẹo đường, như những chiếc phao cứu sinh nhỏ bé giữa dòng đời khắc nghiệt. Có lẽ, chính những thước phim ấy đã gieo vào tâm trí cô một bản năng tự vệ kỳ lạ.
Hoắc Tinh Hàn khẽ liếc mắt sang "đứa nhỏ" đang dựa đầu vào cửa kính, ngủ gà ngủ gật như một chú mèo con lười biếng. Một nụ cười nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua đôi môi mỏng của cô. Thật đáng yêu...
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe dừng lại trên một ngọn đồi cao. Dưới chân núi, dấu vết của cơn lũ quét kinh hoàng hiện ra như một bức tranh tan hoang, đổ nát. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, tránh những thương vong không đáng có, lực lượng chức năng đã di tản người dân thị trấn lên những ngọn đồi cao trú ẩn.
Dù đã đến nơi, Tả Y vẫn say giấc nồng, bỏ mặc khung cảnh âm u, xám xịt của bầu trời sau cơn bão. Hoắc Tinh Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy guộc của Tả Y, khẽ lay người cô, giọng nói dịu dàng như tiếng suối chảy.
"Tả Y, dậy thôi. Đến nơi rồi."
Với tiếng gọi êm ái và sự rung lắc nhẹ nhàng, Tả Y từ từ mở mắt, dụi dụi đôi mắt còn vương chút ngái ngủ, giọng khàn khàn hỏi.
"Đến rồi sao?"
Hoắc Tinh Hàn chỉ khẽ gật đầu, rồi vội vã mở cửa xe bước ra ngoài. Tả Y bên này cũng nhanh chân xuống xe, ngơ ngác nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt.
Một vị pháp y từ trong chiếc lều dã chiến bước ra, tiến đến trước mặt Hoắc Tinh Hàn, lịch sự chào hỏi.
"Xin chào pháp y Hoắc. Nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp được tận mắt chứng kiến và có cơ hội làm việc chung, thật sự là một vinh hạnh lớn."
Hoắc Tinh Hàn chẳng mấy bận tâm đến những lời chào hỏi xã giao ấy, ánh mắt cô đã bị hút vào vùng đất tan hoang, đổ nát dưới chân đồi, nơi cơn lũ dữ đã gieo rắc sự hủy diệt. Sau một hồi không thấy Hoắc Tinh Hàn đáp lời vị pháp y, Tả Y khẽ nắm lấy vạt áo của cô, giật nhẹ. Hoắc Tinh Hàn lúc này mới có phản ứng, quay lại nhìn vị pháp y, nở một nụ cười lịch sự, đáp lời.
"Tôi muốn biết rõ tình hình hiện tại."
Vị pháp y thở dài một hơi mệt mỏi, dáng vẻ xơ xác như một cái cây khô héo sau cơn bão lớn, râu ria và tóc tai đều rối bời, lộ rõ dấu vết của những ngày làm việc không ngừng nghỉ.

B?N ?ANG ??C
[BHTT] Ch?a Lành Trái Tim - Beru
RomanceTác gi?: Beru Lo?i truy?n: T? vi?t Th? lo?i: Ti?u thuy?t bách h?p, ng?t, ng??c ---------- Ho?c Tinh Hàn - M?t ng??i sinh ra và l?n lên trong v? vàng yêu th??ng ch?a t?ng tr?i qua t?n th??ng. T? Y - M?t ng??i l?n lên t? nh?ng m?t mát t?n th??ng. Hai...