Sáng hôm sau.
Trong căn phòng khách sạn lặng thinh, ánh nắng yếu ớt xuyên qua lớp rèm xám, hắt lên trần nhà những vệt vàng nhòe nhạt. Không gian mang mùi ga trải giường sạch sẽ pha với chút khử trùng, lạnh đến lạc lõng. Seulgi ngồi một mình nơi mép giường, cằm tựa lên gối, mắt mờ đục như thể chưa từng khép lại suốt đêm.
Tối qua, sau khi rời quán bar, cả nhóm quá say để ai về nhà được. Kyung là người đầu tiên đề nghị gọi phòng khách sạn gần đó. Mỗi người một phòng, chẳng ai nói gì nhiều chỉ Jaeyi có quay lại nhìn Seulgi lúc vào thang máy. Cái nhìn không giận, cũng không dịu dàng. Chỉ là... lặng.
Seulgi không nhớ rõ mình vào phòng thế nào, chỉ nhớ ánh mắt ấy theo suốt đến tận giấc mơ. Nhưng thật ra cô đâu ngủ được. Cả đêm dài, cô nằm nhìn trần nhà, rồi nhìn đồng hồ nhảy từng phút một.
Và rồi, tất cả những mùa yêu cũ ùa về như một cuộn băng tua ngược không cách nào dừng lại.
Những chiếc bento vụng về mùa xuân. Lời tỏ tình ngập ngừng dưới tán hoa anh đào. Mùi tóc Jaeyi khi nằm lười trên đùi cô trong homestay ven biển. Cái ôm im lặng trong bồn nước mùa thu. Ly cacao nóng trong mùa đông rét nhất và cả những cái chạm tay không nói ra mà vẫn run.
Tim cô không còn đau như hôm trước, nhưng nó rỗng. Rỗng như tách trà không người uống, như một tin nhắn không ai hồi âm. Mênh mang như tiếng chuông chùa giữa sáng sớm vang một lần, rồi tan vào khoảng trống.
Điện thoại rung lên.
Tên người gọi: một số lạ không lưu.
Seulgi bắt máy, giọng khàn vì cả đêm không ngủ:
"Ai vậy?"
Đầu dây bên kia im một giây, rồi bật cười:
"Thật đấy, chị không lưu số em hả?"
Seulgi đáp khô khốc:
"Không quen lưu số người dưng."
Nari vẫn cười nhẹ:
"Lạnh ghê. Biết là chị chỉ ấm với một người thôi mà."
Đầu dây bên kia nhẹ nhàng dặn dò: "Ca mổ sáng nay quan trọng lắm đấy. Bệnh nhân là một Alpha giàu có, quyền lực, đã đăng ký đợi chị từ gần hai tháng. Không phải vì chị nổi tiếng mà vì chị từng cứu được một ca tương tự, gần như là bất khả thi, cách đây ba năm. Họ tìm đúng người, không chỉ vì kỹ thuật... mà vì niềm tin."
Nari ngừng một chút, rồi thêm: "Thực ra... người nhà bệnh nhân ban đầu không tin. Nhưng khi xem lại hồ sơ ca trước, rồi đọc báo cáo mổ của chị, họ đổi ý. Nói nếu là bác sĩ Woo thì không cần cầu may."
Seulgi không trả lời. Cô chỉ nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi từng nắm tay Jaeyi giữa bao ca trực mệt mỏi. Rồi cô đứng dậy, khoác áo khoác lên người, chỉnh lại cổ áo như thường lệ.
Trước khi rời khỏi khách sạn, Seulgi ghé phòng Yeri. Cô gõ cửa nhẹ.
Yeri mở ra, mắt vẫn còn ngái ngủ: "Ơ Seulgi? Cậu chưa đi viện à?"
Seulgi đưa một tờ giấy nhỏ và tấm thẻ:
"Nhờ cậu mua giúp cái bánh nếp nhân dâu và chai sữa gạo đưa cho Jaeyi ăn sáng. Nếu cậu thấy cô ấy... đưa giùm tớ. Không cần nói là của ai."

B?N ?ANG ??C
[18+] D??I L?P DA C?A K? ?C
FanfictionWoo Seulgi và Yoo Jaeyi t?ng yêu nhau th?m l?ng, m?t tình yêu ?m ? l?n d?n gi?a nh?ng bu?i h?c khuya, nh?ng l?n ch?m sóc ng?m kh?ng l?i, và m?t l?n th? h?n r?ng: "T? s? kh?ng bao gi? b? c?u l?i." Nh?ng cu?i cùng, Yoo Jaeyi ?? r?i b? Woo Seulgi kh?n...