抖阴社区

CHAP 51: HI?N T?I

126 22 5
                                        

Ngay sau khi Chủ tọa Lee Jiwon tuyên bố tạm hoãn phiên điều trần và rời bục cùng các cố vấn, không khí trong hội trường như thể vừa rơi xuống từ đỉnh cao căng thẳng. Nhưng thay vì tan đi, nó dồn nén lại thành một thứ nặng nề và nhức nhối hơn: khoảng lặng.

Phía bên nguyên như bị rút cạn sinh khí. Yeri thì thào không ngớt: "Không thể nào... Là Jaeyi thật sao?" giọng run rẩy như thể từng chữ là một cú sốc mới. Kyung thì trống rỗng đến mức không còn nhận thức được mình đang lắc đầu, từng câu hỏi vô nghĩa cứ thế bật ra như một phản xạ sinh tồn: "Tại sao? Từ bao giờ? Là thật sao?"

Chỉ có Seulgi, người tưởng như sẽ sụp đổ, lại là người đầu tiên kết thúc vai diễn. Cô buông tay khỏi mép bàn, cử chỉ nhẹ nhàng như khép lại một màn trình diễn khéo léo. Ánh mắt cô vẫn dõi theo vị trí Jaeyi vừa rời đi, không rời lấy một giây, trong ánh nhìn ấy là sự thấu hiểu tuyệt đối, không còn dấu vết của bất ngờ hay tổn thương.

"Jaeyi này... mình đúng là quậy thật đấy." Seulgi khẽ lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên, ánh nhìn vẫn không rời chỗ Jaeyi vừa đứng. Nụ cười không chỉ là yêu chiều, mà còn ẩn một tia tự hào thầm lặng.

Rồi cô khẽ thở ra, không buồn che giấu sự ngưỡng mộ trong giọng: "Nhưng mà Jaeyi của em thật sự xuất sắc lắm. Một mình mình xoay chuyển cả thế cờ bị chiếu tướng. Khi tất cả tưởng như sắp sụp đổ, mình lại làm nó xoay theo ý của mình như thể chưa từng bị dồn vào chân tường."

Giọng cô nhỏ, không phải để giấu đi, mà như thể dành riêng cho một người duy nhất người vừa rời khỏi bục với tất cả gió ngược trên vai, và để lại một trận địa im lặng kinh hoàng phía sau.

Cô xoay người, bước về phía nhóm, giọng nhẹ nhưng dứt khoát: "Về thôi. Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán. Jaeyi biết cậu ấy đang làm gì. Và nếu là ván cờ, thì cậu ấy vừa đi một nước đẹp."

Không ai nói thêm lời nào, nhưng trong khoảnh khắc đó, cả nhóm đều hiểu: Seulgi không bất ngờ, chưa từng bất ngờ. Tất cả sự lo lắng, bàng hoàng mà cô thể hiện chỉ là lớp diễn cuối cùng, một sự phối hợp không hẹn trước, nhưng chính xác đến rợn người. Giữa họ, không cần thoại, không cần kế hoạch, không cần nhìn nhau quá lâu. Chỉ một ánh mắt, là đủ để hiểu: ai sẽ nói trước, ai sẽ im lặng. Ai sẽ giữ vai, ai sẽ là hậu cảnh.

Và khi Jaeyi buông câu thoại cuối cùng, Seulgi cũng lặng lẽ tháo bỏ lớp diễn của mình. Không phải vì vai kết thúc, mà vì người kia không còn trên sân khấu. Như hai nghệ sĩ cùng dệt nên một màn độc thoại tưởng chừng đơn phương, nhưng thực chất là bản hòa âm không lời giữa hai tâm trí hiểu nhau tuyệt đối.

Cô bước ra khỏi vai, không phải vì bị thuyết phục, mà vì niềm tin. Một niềm tin vô điều kiện vào người kia, rằng dù vấp ngã hay nguy hiểm, Jaeyi vẫn sẽ đi đúng hướng. Và nếu nàng có lạc đường, Seulgi sẽ là người giữ cho con đường đó vẫn luôn tồn tại. Không cần lời hứa. Không cần bảo chứng. Giữa họ, sự im lặng đã là một loại tín ngưỡng.

Ở phía ngược lại, bên bị rộ lên những tiếng thở phào, rồi những cái gật đầu nhẹ, đầy toan tính. Yoo Tae Joon khẽ nghiêng người thì thầm điều gì đó với luật sư của mình, khóe môi nhếch lên như thể vừa khép lại một ván cược dài hơi. Một vài người khác bắt đầu chỉnh lại áo vest, đứng dậy bắt tay nhau, gương mặt hiện rõ sự nhẹ nhõm. Họ hiểu: nếu còn một cơ hội để thay đổi cán cân dư luận, thì Jaeyi vừa cho họ điều đó, một đòn phản biện không ai dám đoán trước, nhưng không thể làm ngơ.

[18+] D??I L?P DA C?A K? ?CN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?