tag: r16, sinh viên × phú bà (?)
Buổi biểu diễn gây quỹ học bổng của Nhạc viện mở màn bằng một chuỗi âm thanh trong vắt như sương sớm. Cả hội trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của từng hàng ghế. Dưới ánh đèn vàng nhạt, người con gái ngồi giữa sân khấu đang chơi đàn tranh như thể đang kể lại một giấc mộng phương Nam xa xôi – nơi có dòng sông uốn lượn, có mái nhà thấp thoáng giữa vườn cây, và có một mùa trăng chưa từng tắt.
Minh Hằng nghiêng đầu, khẽ nhướng mày khi thấy bảng tên treo lủng lẳng dưới phần giới thiệu: Hoàng Yến – sinh viên năm nhất, khoa Nhạc cụ truyền thống.
“Truyền thống à?” – cô lẩm bẩm, tiếng thì thào chẳng khác nào một sợi chỉ tơ vừa chạm khẽ vào mặt nước.
Ở tuổi ba mươi ba, Minh Hằng đã quá quen với những bản giao hưởng được tính bằng con số và các phi vụ đầu tư nơi phòng họp lạnh lùng. Việc cô xuất hiện trong buổi hòa nhạc sinh viên – trên tư cách cổ đông lớn của trường – đơn thuần là thủ tục. Một cái gật đầu, một bó hoa trao tay, một tấm ảnh PR. Nhưng mọi dự tính đều gãy khúc khi ánh mắt của cô dừng lại quá lâu trên gương mặt ấy.
Không quá sắc sảo, không gợi cảm kiểu dễ thấy. Nhưng có nét gì đó khiến người ta muốn đến gần. Muốn biết trong đôi mắt ngây thơ ấy đang cất giấu thứ gì. Một nỗi buồn? Một khát vọng? Hay chỉ đơn giản là sự trong trẻo không chịu bị thời cuộc nuốt chửng?
Minh Hằng nhận ra mình đã mỉm cười từ lúc nào, vội vàng rời khỏi ghế sau khi hình bóng nhỏ bé ấy đã khuất sau khán đái.
“Em đánh đàn như thở vậy.”
Giọng nữ trầm mà dịu dàng như một làn khói vấn vương trong phòng chờ vừa vắng người.Yến giật mình nhẹ, chiếc khăn lông trắng đang lau tay khựng lại trên cổ tay trái. Cô quay đầu. Người phụ nữ đứng đó – vẫn trong bộ suit lụa đen ôm gọn vóc dáng thanh tú, mái tóc uốn nhẹ buông hờ bên vai – chính là cổ đông lớn mà ban tổ chức vừa giới thiệu trên sân khấu.
“Em… chào chị ạ.”Chị. Một chữ khiến đôi môi Minh Hằng nhếch nhẹ, không phải cười – mà như tạm chấp nhận cách xưng hô.
“Em muốn uống trà không?” Cô bước đến, tay nâng ly gốm sứ men tro còn bốc khói. Không hỏi han khách sáo, không chờ sự đồng ý – chỉ đặt xuống bàn, trước mặt Yến.Gừng non thái sợi, mùi thơm cay nhẹ hòa trong mật ong. Yến cầm lên, khẽ nhấp môi. Cô thấy ấm. Ấm hơn cả lớp áo mỏng dính ướt mồ hôi sau buổi diễn.
“Em học khoa nhạc cụ truyền thống, nhưng tay trái linh hoạt như người chơi jazz” Minh Hằng nói. Cô ngồi xuống đối diện, bắt chéo chân, tựa hờ tay lên thành ghế như một nữ vương không cần ngai.Yến khựng lại. Cô không nghĩ có ai ngoài thầy hướng dẫn nhận ra điều ấy.
“Em tự luyện thêm?” Minh Hằng nhướng nhẹ mày khiến em cảm thấy mình không thể không lên tiếng.
“…Dạ. Em thích thử mấy cách phối ngẫu hứng, nhưng chưa dám đem ra biểu diễn chính thức.”
“Vì sợ bị đánh giá?”
“Vì chưa có ai đứng về phía em nếu có rủi ro” Yến đáp, nhỏ giọng nhưng đó là sự thật.Minh Hằng nhìn em một lúc lâu, như cân đo một nhành măng non giữa rừng trúc thẳng đứng. Rồi cô bật cười nhẹ – thứ âm thanh không quá lớn, nhưng đầy sự chiếm hữu.
“Thế thì đứng bên chị đi.”
Yến ngẩng lên. Mắt cô tròn xoe, lấp lánh ánh đèn. “Dạ?”
“Chị đầu tư nhiều vào trường này, không chỉ để mang tiếng ‘nâng đỡ nghệ thuật’ đâu,” cô nói, mắt không rời Yến. “Chị thích có một người tài năng nhưng chưa ai dám cược. Người như em, nếu để lãng phí vào mấy buổi biểu diễn lấy lệ thì quá phí.”
“Em… cảm ơn chị. Nhưng…”
“Không cần trả lời ngay.” Minh Hằng cúi người, vươn tay. Một sợi tóc dính mồ hôi trên má Yến được vuốt về sau tai. “Chỉ cần nhớ, chị đã để mắt đến em. Và chị không hay đổi ý.”
