抖阴社区

lnmh - nh?c.

B?t ??u t? ??u
                                        

Cái chạm khẽ như một dấu ấn vô hình. Không đau, không vội, nhưng dai dẳng như sợi chỉ đỏ chạm vào cổ tay chưa kịp buộc chặt.

Chẳng lâu sau buổi biểu diễn hôm ấy, Minh Hằng nhắn tin cho Yến và em cũng chẳng lấy một thắc mắc chị ấy lấy thông tin từ đâu, vì em biết thứ Hằng muốn sẽ thuộc về Hằng.

Không qua trợ lý. Không từ email hành chính. Chỉ một dòng ngắn gọn từ số điện thoại cá nhân:
“Chiều mai em rảnh không? Chị muốn nghe em chơi đàn riêng tại nhà.”
Yến nhìn màn hình, tim lỡ một nhịp, chẳng có lý do nào để từ chối, mà nếu có, cũng chẳng từ chối được...

Căn hộ tầng 29 mở cửa bằng vân tay. Tường kính sát trần kéo dài qua hai phòng, phơi bày một bầu trời Sài Gòn tháng Năm như bức tranh vừa cháy vừa lặng. Minh Hằng ngồi sẵn bên bộ ghế sofa da lỳ màu kem, tay đặt ly vang trắng, áo sơ mi mở hai nút, để lộ làn da mịn hơn cả tấm rèm sau lưng.

Đàn tranh đặt sẵn, chờ sẵn. Yến bước vào như lạc vào một thứ không gian được lập trình từ trước – từng ánh đèn, từng mùi hoa, đều như thể sinh ra để làm nền cho sự xuất hiện của cô.
“Uống gì? Chị pha trà hay lấy nước ép?”
"Cho em nước lọc là được rồi ạ.”
Minh Hằng mỉm cười, khẽ giọng nhắc nhở. “Lần sau không được trả lời kiểu đó nữa. Ở đây, chị chọn.”

Yến khựng lại.

Không có mệnh lệnh. Chỉ là một câu nói dịu dàng. Nhưng cái cách người đàn bà ấy đặt chén trà hoa cam trước mặt cô, rồi nhẹ nhàng gài lại cổ áo sơ mi vì “ngồi gần cửa, gió dễ lùa”, khiến Yến thấy mình bé lại. Không phải theo nghĩa thấp hơn – mà theo kiểu… bị bao bọc, bị giữ lại trong một vòng tay vô hình, dẫu chưa ai ôm lấy ai.

Sau hôm đó, những món quà bắt đầu đến. Không bao giờ lộ liễu. Không hàng hiệu lấp lánh. Chỉ là cây đàn tranh mới đúng cấu trúc tay của Yến. Một chiếc máy thu âm mini. Một cặp vé xem buổi diễn ở nhà hát lớn – vé hạng tốt, nhưng không bao giờ đi kèm ai. Yến đến, luôn thấy chỗ bên cạnh trống, rồi vài phút sau, Hằng đến.
“Chị ghét bị chen lấn” cô giải thích. “Chỗ cạnh em, chị đã giữ từ đầu.”

Ngày hôm sau, không một tin nhắn nào từ chị mà Yến trả lời. Yến sợ? Không, Yến bị sốt, nơi tổ chức buổi hòa nhạc ấy cách căn trọ của em hơn chục cây số mà tối hôm ấy, trời mưa như trút nước. Còn Minh Hằng không hỏi han, cũng không chờ đồng ý, đã có tiếng chuông cửa vang lên. Không khó để chị có thể biết được em ở đâu - để chắc chắn cho một điều rằng em không thể trốn.

Rồi người em được lau bằng khăn ấm, trán được một cái chăn lông thơm mùi gỗ đàn hương được quấn lấy, như một lời thì thầm không ai nói ra:
“Chị không cần em yêu chị. Chỉ cần em ở trong tầm mắt chị, trong vùng chị kiểm soát.”

Trời mưa suốt từ chiều đến khuya, như thể ai đó trên cao đã quyết rửa trôi mọi lối thoát. Yến cuộn người trong lớp chăn lông dày, mắt mở mờ vì sốt, đầu nặng trĩu. Trong cái chập chờn giữa mê và tỉnh, mùi hương quen thuộc lại phủ lấy cô như một tấm màn mỏng: gỗ đàn hương, trà trắng, và gì đó ấm áp như tay người.

Minh Hằng ngồi bên giường, áo khoác vắt hờ trên ghế. Tay cô khéo léo gỡ gói thuốc, rồi kẹp viên hạ sốt vào giữa ngón tay thon dài.
“Ngồi dậy, uống đi.”

Yến lắc đầu yếu ớt. “Đắng lắm ạ…”

Minh Hằng không nói gì, chị cúi xuống. Trong giây lát, một tay cô vòng qua lưng Yến, đỡ em ngồi dậy như bế một đứa trẻ. Nhưng khoảng cách ấy – giữa hai cơ thể – lại quá gần để gọi là mẹ.
“Uống nhanh. Rồi chị cho kẹo ngọt.”
Giọng nói không mang ý đùa. Và Yến biết, chị chẳng hứa suông bao giờ.
Cô nuốt viên thuốc, lưỡi vẫn còn đắng thì môi đã bị ai đó phủ xuống. Nụ hôn đầu đến không vội, không dồn dập – nhưng vừa đủ để Yến không còn nhớ mình đang sốt bao nhiêu độ. Môi Minh Hằng mềm, mát, có vị gì đó như vỏ cam. Lưỡi chị luồn vào như dỗ dành, như gỡ hết mảnh đắng còn sót lại, như thầm bảo:
“Ngoan, rồi chị thương.”

Yến run nhẹ. Không phải vì lạnh. Mà vì chưa từng có ai hôn mình như vậy.
“Em không biết mình đồng ý lúc nào…” Yến thì thầm khi bị Minh Hằng đặt nằm xuống lại, còn bàn tay chị kéo nhẹ vạt áo cô lên khỏi eo.

“Không cần em biết” Minh Hằng đáp, môi trượt dọc mang tai. “Chị chọn, thì em phải theo.”

Cơn sốt chưa kịp hạ, nhưng cơ thể Yến đã nóng theo cách khác. Hằng không vội. Tay chị vuốt từng đường sống lưng, từng đốt xương sườn ẩn sau lớp da mịn. Như thể muốn khắc tên mình lên từng phân vuông da thịt ấy.

Yến nhắm mắt, đầu lịm vào hõm cổ chị. Mùi hương quá đỗi quen thuộc giờ đã là mùi của trói buộc.

Và giữa đêm mưa, tiếng mưa gõ vào cửa sổ như tiếng vỗ tay cho một vở kịch bí mật. Một cuộc chiếm hữu diễn ra không cần giấy tờ. Chỉ có lời thì thầm bên gối:
“Từ nay, bé là của chị. Chị sẽ chăm – sẽ giữ – và sẽ không để bé đi đâu cả.”
“Chị...”
Yến thở khẽ, giọng đứt đoạn khi bàn tay kia lướt xuống cạp quần ngủ, cử động chậm rãi và từ từ trút bỏ mọi thứ trên người em.
“Suỵt. Im lặng giữ sức đi”
Giọng Minh Hằng ở sát bên tai, trầm đến mức tim Yến như bị đè xuống bằng một tấm lụa dày. Đôi môi ấy tiếp tục chạm cổ cô – không cắn, không vội, chỉ miết dài như đang đánh dấu lãnh thổ. Mỗi điểm bị chạm qua, da thịt Yến mềm nhũn ra như nước, để mặc người phụ nữ ấy vẽ nên đường đi riêng.

Quần áo từng món rơi xuống không phát ra tiếng. Không cần gấp. Không cần giằng. Chỉ cần một ánh mắt – Yến đã hiểu mình không thể giấu gì trong chăn ấm này. Không có lớp vải nào mỏng bằng ánh nhìn của Minh Hằng. Không có giới hạn nào mạnh hơn cách chị nói:
“Từ đêm nay, mọi cảm giác của bé là do chị điều khiển.”

Minh Hằng cúi xuống, môi miết từ hõm cổ Yến, kéo xuống ngang xương quai xanh – nơi tim đập rõ ràng nhất. Cô không làm đau, không thô bạo, nhưng cái cách bàn tay giữ lấy eo Yến, ấn chặt xuống ga giường, lại khiến cô bé không thể nhúc nhích. Tựa như không muốn Yến trốn chạy, nhưng cũng không cần khóa lại bằng xiềng.

Chỉ bằng chạm. Chỉ bằng hơi thở.

Từng nhịp vuốt dọc, từng nụ hôn hạ xuống bụng dưới – đều đều như sóng vỗ vào vách đá. Không một cơn gió nào trong đêm nay có thể so được với độ mềm của lưỡi Minh Hằng lướt qua giữa hai đùi Yến – chậm, chắc. Như thể cô đang dạy Yến học lại cách rung động bằng cơ thể, chứ không bằng cảm xúc.
“Chị... em chịu không nổi...”
Yến thở dốc, tay bấu vào ga. Cơ thể cô bé cong lên, tưởng chừng sắp vỡ tan.
“Được rồi. Vậy để chị giữ hộ em một chút.”
Minh Hằng ngẩng đầu, tay kéo Yến vào lòng mình, rồi nghiêng người – để thân thể trần trụi của cả hai chạm vào nhau không còn khoảng trống.
Lúc ấy, khi bàn tay chị vòng ra sau, kéo đùi Yến gác hẳn lên hông mình, và phần thân nóng rực ép sát lại – Yến mới nhận ra: mình đã nằm trọn trong lồng ngực ấy, như con chim không cánh, như bản nhạc không lối kết.
“Lần sau, nếu bé còn ốm, đừng để chị phải sốt ruột. Phải biết nhắn chị ngay. Hiểu chưa?”
Lời nói cuối vang bên tai, dịu như gió sông nhưng khiến lòng Yến trĩu xuống.

Không phải lời dỗ dành. Mà là lệnh.

Và điều đáng sợ là – Yến không còn muốn làm trái.

(all×hycb) có h? ta ?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?