🩸 Chương 2 – Giống Cái
Isagi tỉnh lại trong một không gian yên tĩnh đến mức khiến cậu không quen.
Trần nhà cao vút, tường đá phủ thảm nhung. Một chiếc đèn chùm cũ kỹ vẫn cháy ánh lửa đỏ nhạt. Không có tiếng roi, không tiếng rên la, không mùi sắt gỉ hay mồ hôi.
Chỉ có mùi thảo dược, và... cảm giác được sống.
Cậu dịch người. Từng vết thương trên cơ thể đã được băng bó kỹ, có mùi bạc hà và thuốc mỡ. Trên bàn là một khay trà còn bốc khói, vài lát bánh mì và một chùm nho tím.
Isagi nhìn chúng hồi lâu, rồi buột miệng:
"Họ không nhốt mình."
Không xích. Không xiềng. Cánh cửa không khoá.
Thật ngốc nếu nghĩ bản thân được tự do. Nhưng ít nhất – cậu không bị đối xử như một con vật. Không như những lần trước.
⸻
Cậu bước xuống cầu thang. Tiếng chân trần chạm sàn đá vọng nhẹ.
Tầng dưới sáng đèn. Trong đại sảnh, bọn họ đang ngồi quanh một bàn dài. Dáng vẻ nhàn nhã – như thể hàng đêm đều tụ họp như vậy chỉ để giết thời gian.
Họ không ăn. Không cần ăn. Nhưng họ vẫn ngồi đó, mỗi người một ly rượu, hoặc máu.
Rin là người đầu tiên liếc về phía cậu. "Dậy rồi?"
Isagi gật nhẹ.
Reo nhướn mày: "Đi được là tốt. Tưởng em gãy chân."
"Bọn ta không cắn mạnh đến vậy." – Sae thêm vào, nhếch môi cười nhạt.
Bachira thì ngồi chéo chân trên bàn, vẫy tay rối rít: "Lại đây ăn gì đi thỏ nhỏ~ Không có độc đâu!"
Isagi bước đến. Lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất còn lại. Trước mặt cậu là một đĩa súp ấm. Cậu nhìn, ngập ngừng.
Một lúc sau, cậu nói khẽ:
"Cảm ơn... vì đã cứu tôi."
Sự im lặng thoáng qua. Rồi Rin buông một tiếng: "Chúng ta không cứu ai cả. Em tự bước vào lâu đài."
Isagi ngước mắt lên, nhìn thẳng hắn. Đôi mắt lam của cậu lạnh như băng, nhưng trong sâu lại... có chút gì ấm lên.
"Tôi biết. Nhưng vẫn... cảm ơn."
⸻
Cánh cửa lâu đài bất ngờ mở ra.
Gió đêm tràn vào. Mùi máu, mùi bùn, và lửa thuốc súng.
Hai bóng người bước vào – Barou và Chigiri. To cao, quần áo dính máu, mắt sáng rực như thú hoang vừa đi săn.
"Có khách à?" –Chigiri liếm ngón tay dính máu, nhìn về phía Isagi.
Barou nhướn mày. "Thỏ? ...Chờ đã. Đó là tai cụp?"
Không khí lập tức trở nên nặng nề.
Rin lặng lẽ nói: "Đừng đụng vào em ấy."
Chigiri khựng lại. "Đừng bảo là..."
Isagi đáp thay, giọng đều đều nhưng không hề run:
"Phải. Tôi là giống cái. Của tộc LuneBlanc."
⸻
Một tiếng ly vỡ.
Reo nhăn mặt: "Chết thật."
Sae khoanh tay: "Chuyện này mà lộ ra, cả cái vùng phía bắc sẽ kéo đến."
"Cả phía nam nữa." –Barou gật đầu. "Mỗi giống cái đều có giá hàng triệu đồng vàng. Một đế quốc sẽ giết sạch chỉ để giành quyền phối giống."
Isagi nhắm mắt. Cậu biết điều đó. Đã quá quen với việc bị rượt đuổi, giam giữ, tra tấn.
Cậu mở mắt, nhìn tất cả:
"Nhưng lần này tôi chọn. Tự bước vào đây. Vì tôi biết các người là ai."
"Và nếu cái giá để sống... là máu, là thân thể tôi – thì tôi chấp nhận. Nhưng chỉ với các người."
Reo nhướng mày : "Vậy điều kiện trao đổi của em là gì ?"
Một thoáng im lặng. Rồi Isagi trả lời:
"Không bị đối xử như giống sinh sản."
"Không bị trói, nhốt, cưỡng chế."
"Còn lại... các người muốn gì thì lấy."
⸻
Bachira huýt sáo. "Là dâng hiến hả? Thỏ nhỏ này mạnh mẽ dữ."
Rin nhìn cậu hồi lâu. Mắt đỏ ánh lên thứ cảm xúc khó gọi tên.
"Từ giờ," – hắn nói – "Em ở đây. Nhưng đừng tưởng sẽ được yên."
"Chúng ta... không tử tế như em tưởng đâu.
⸻
— Còn tiếp —
⸻

B?N ?ANG ??C
Kh? ??c ?nh Tr?ng
VampireIsagi Yoichi, m?t thú nh?n tai th? tr?ng thu?c ch?ng loài hi?m s?p tuy?t ch?ng, s?ng ?n d?t trong th? gi?i loài ng??i. Sau m?t l?n b? truy ?u?i ?? ?em bán ??u giá, c?u tr?n vào m?t khu r?ng c?m, n?i t?n t?i m?t l?u ?ài c? b? nguy?n r?a - n?i các ma...