抖阴社区

? [Pernut] Cùng Nhau

154 27 1
                                        

Ả Rập. Đêm muộn. Nhiệt độ: 14°C.

Khác với cái nóng khô khốc ban ngày, thành phố về đêm phủ lên mình một tấm chăn xám lạnh và lặng. Gió từ sa mạc trườn qua từng rặng cọ, lướt lên mặt kính cao tầng bằng những tiếng thở dài mệt mỏi. Đêm ở đây không đặc mùi cát cháy, mà lạnh, khô, và im như thể thế giới đang dừng lại.

Một buổi tối tháng Mười Bảy – lạ lẫm, và lạnh hơn bình thường.

Cửa sổ phòng khách sạn không mở, nhưng Han Wangho vẫn kéo rèm sang một bên, dựa trán vào lớp kính mờ hơi nước. Đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên đôi ba lần rồi chìm tắt, như tâm trí cậu — sáng lên bởi một ký ức vụn vặt nào đó, rồi lại rơi vào khoảng không vô định.

Thua 1-2.

Trận đấu chấm dứt một cách chậm rãi, như một lời kết dở dang bị kéo dài thêm bằng nỗi im lặng. Và chính sự im lặng ấy mới là điều khiến mọi thứ nặng nề.

Cả đội đều im. Từ lúc rời sân thi đấu, lên xe, trở về khách sạn, đến tận lúc bước vào phòng. Ai cũng có một góc của mình để trốn vào — như thể cú thua ấy là vết thương không thể để lộ.

Geonwoo ngả dài trên ghế sofa, đeo tai nghe nhưng không bật nhạc. Wooje xuống dưới sảnh, giả vờ "giao lưu với mọi người", thực chất là để tránh ánh mắt ai đó. Hwanjoong lấy sách ra đọc, nhưng tay lật trang mấy lần vẫn chỉ dừng ở một chỗ.

Còn Wangho – ngồi đây, giữa căn phòng rộng, một nửa là bóng tối, một nửa là đèn thành phố lập lòe.

Đáng ra anh nên đi tắm. Nên chợp mắt. Nhưng anh không thể.

Trong đầu, mọi pha xử lý của trận đấu ván ba cứ tua đi tua lại như thước phim hỏng:

"Nếu mình ping sớm hơn một giây..."
"Nếu lúc đó mình lùi thêm một bước..."
"Nếu call rõ hơn..."

Nếu.

Anh khẽ cười. Một tiếng cười nhỏ, không vui. Những chữ "nếu" đó chẳng bao giờ có thể sửa lại bảng tỷ số.

Anh không khóc. Không giận ai. Chỉ thấy... trống.

Và rồi, một tiếng cạch khẽ vang lên phía sau.

Cửa mở.

Không cần quay lại, anh cũng biết ai bước vào.

Bước chân trầm, chậm mà chắc, hơi kéo dài về cuối – quen thuộc đến mức chỉ cần nghe cũng khiến cả sống lưng dịu lại.

Park Dohyeon.

————————————

Tiếng cửa khép lại nhẹ đến mức chẳng làm lay động cái bóng đang ngồi lặng trước cửa sổ.

Park Dohyeon không gõ cửa.

Cậu chỉ bước vào, lặng lẽ như cái cách người ta tìm về một nơi quen. Tay cầm lon nước lạnh chưa mở, lòng bàn tay đọng sương. Cậu dừng lại ngay sau cánh cửa, không vội, không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng của người anh in lên rèm như nét mực loang vào đêm – cô độc và bất động.

Anh của em – đang ngẩn người đến mức không biết em đã đến.

Dohyeon nhìn một lúc. Rồi đặt lon nước xuống bàn, bước tới, không một tiếng động. Mỗi bước chân đều như đang rón rén trước một vết thương mở.

B?n ?? ??c h?t các ph?n ?? ???c ??ng t?i.

? C?p nh?t L?n cu?i: 2 days ago ?

罢丑ê尘 truy?n này vào Th? vi?n c?a b?n ?? nh?n th?ng báo ch??ng m?i!

[Pernut] ?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?