抖阴社区

Ch??ng 9

888 122 4
                                        

Trong một tuần, Ho Seok cũng không biết Kim Tae Hyung có thể làm những gì để tạo ra kì tích. Nhưng cậu ta cũng luyện tập rất chăm chỉ, không những vậy còn tốt lên trông thấy.

Nhưng đến tận lúc này, anh cũng không thể hiểu vì sao cuộc thi vũ đạo đó cậu ta lại có thể thắng mình? Kim Tae Hyung tuyệt đối không phải người có khả năng đó, trình độ cũng không thể đem ra so sánh với anh. Hoseok không có tính tự mãn, anh chỉ là nói lên sự thật.

Tên ngốc đó, chỉ có giọng hát thiên phú khiến người khác nổi da gà, cùng với nghiêm túc chăm chỉ tập vũ đạo. Chỉ vậy thôi cũng đã vô cùng thu hút.

Lẽ nào như hắn nói, là vì anh thiếu tự tin khi đứng trước mặt hắn? Ho Seok bực bội, từng bước nhảy cũng thêm phần tàn phá, tận đến khi bản thân đã kiệt sức anh mới bất ngờ ngã khuỵu xuống sàn. Vừa thở dốc vừa mệt mỏi cởi chiếc áo hoodies bên ngoài ra, Ho Seok liền nằm ngửa như một con ếch rồi nhắm nghiền mắt lại. Nhưng vừa được vài phút, phía ngoài cửa đã có người tiến vào. Dù không nhìn Ho Seok cũng biết hai kẻ đó là ai.

Hai người họ thực sự đã rất thân thiết.

Không chỉ là thân thiết, mà Jung Kook còn rất lạ. Đặc biệt là ánh mắt của cậu bé. Cả nụ cười đó, cũng rất khác lạ.

Mà tất cả, đều từ khi Kim Tae Hyung đến. Ho Seok còn cảm thấy dường như mình đang khó chịu khi thấy họ thân thiết như vậy. Như một thứ cảm giác gọi là ghen tị. Nhưng anh thực sự không biết, thứ anh đang ghen tị là gì, anh đang ghen tị với ai?

"Cậu không sao chứ?" Là giọng nói của Kim Tae Hyung.

Ho Seok đương nhiên biết cậu ta không nói với mình, anh mở mắt chỉ là lo lắng cho đứa trẻ kia. Jung Kook vẫn đang đứng đó dụi dụi mắt mình nhăn nhó "Aish...Nhà kho bụi quá. Em vừa vào đó tìm chiếc ghi ta cũ nhưng..."

Anh đứng dậy muốn giúp đỡ, nhưng Tae Hyung đã bất ngờ nghiêng đầu về phía cậu, nhẹ nhàng gỡ tay Jung Kook ra "Hyung có thể giúp. Đứng yên đó."

Ho Seok có thể nhìn rõ, đứa trẻ Jung Kook đã hồi hộp đến thế nào. Đến thở cậu bé cũng không dám. Cả gương mặt bỗng cứng đờ không dám cử động.

A....Đứa trẻ này...Thực sự như những gì anh đang suy nghĩ sao?

"Sao lại như vậy? Hơi thở anh có mùi sao?" Tae Hyung dùng hai tay ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng dùng lực khiến hai má Jung Kook phúng phính lại "Hả?"

"Không! Không!" Jung Kook bị người kia đàn áp đến độ môi đã chu ra, cậu lúng túng đến không thể nhìn thẳng Kim Tae Hyung "Hơi thở của hyung rất thơm."

Ho Seok nheo mắt, anh vốn không thích xem phim truyền hình, nhưng cũng đủ trình độ biết được nếu cảnh đó được lên phim, các đạo diễn sẽ dùng camera quay cận cảnh khuôn mặt bình thản của Kim Tae Hyung, sau đó chuyển góc quay 180 độ đến biểu cảm ngại ngùng của Jung Kook, sau hậu kì, tất cả sẽ được chỉnh lý, dùng hiệu ứng slow motion, rồi sẽ chèn thêm một đoạn nhạc nào đó, ánh sáng cũng sẽ được nâng lên để làm rõ tia nắng mặt trời.

(Hoàn) VHOPE- The First MomentN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?