tsuna mệt mỏi, tay nắm chắc lấy viên đá màu chàm lấp lánh. cô cố gắng kéo lê thân mình để tìm kiếm người em trai. cô thều thào, giọng trầm hẳn khản đặc . trong miệng cô lõng bõng máu, mùi tanh lòm xộc lên cuống họng làm cô buồn nôn đi kèm theo là cơn đau buốt tê dại.
- saisei, làm ơn tỉnh lại và trả lời chị. - giọng cô lạc hẳn đi. dường như có điều gì đó kì lạ lắm, cô chẳng biết nữa.
không hề có bất kì một phản hồi nào. có cảm giác hụt hẫng và lo sự đang dấy lên từng đợt. sức nóng của ngọn lửa dần lan xa đến tận cùng và nó gần như muốn nuốt chửng cô cùng với những xác chết la liệt. máu chảy, tràn ra lênh láng trên sàn gỗ. tiếng lộp cộp đầy kì cục phát ra và cả tiếng kẽo kẹt từ sàn gỗ.
sức lửa lan dần theo từng bước chân của cô, cắn nuốt sàn nhà và để lại phía sau đám tro tàn đen nhẻm. cô lê bước, nặng nề theo từng thứ mang tên cảm tính hay cho cả một phần tâm trí cô đang gào thét điên cuồng. cô có cảm giác nặng trĩu đè lên đôi vai mình, một sức nặng vô hình đè cả lên tâm trí đang dần mất kiểm soát của mình.
- em trai tôi ơi, em có còn ở đó không? nếu còn ở đó, làm ơn hãy trả lời chị. làm ơn đi, đừng để những linh hồn cắn nuốt em. làm ơn tỉnh lại. - cuối cùng, một cảm giác len lỏi vào trái tim cô. ấm áp như thứ tình thương gia đình vậy.
cô gái mò mẫm, một cánh tay nhỏ bé nắm lấy tay cô gái. kèm theo đó là tiếng nói quen thuộc làm cô bừng tỉnh khỏi sự đau thương mất mát.
- chị ơi, rời khỏi đây và trở về thôi nào. trở về cuộc sống bình thường chị nhé, và chúng ta sẽ không cần phải chịu đựng sự dày vò đến từ thời gian. - saisei kéo tay cô, đứa em trai bé bỏng nhìn cô và tìm đường ra khỏi đó.
nhanh lên, vì ngọn lửa đuổi tới nơi rồi. chúng cắn nuốt, nhanh, rất nhanh. cuộc chạy đua, với thời gian, số phận và tất cả những gì có được. đáng ra, mọi thứ sẽ thật nhanh chóng vì căn nhà tương đối nhỏ. nhưng một người bị thương nặng, người còn lại thì cơ hồ muốn gục do hít phải khí độc. trời phù hộ cho họ, cầu cho họ toàn mạng ra khỏi.
thanh xà ngang sập xuống, chắn ngang cửa. tưởng chừng toàn bộ hi vọng như muốn dập tắt ngay tại đó, không còn gì nhiều hơn nữa ngoài sự tuyệt vọng đang hiện hữu trong chính đôi mắt của cậu em trai. ấn át hết cả lí trí, lần đầu tiên cậu có một ý định điên rồ- điều mà cậu chưa bao giờ dám suy nghĩ. ấy vậy mà bây giờ lại có, thực sự là cậu không kịp suy nghĩ gì cả.
lấy hết sức bình sinh, từ muôn thủa đến nay. cậu đạp thanh gỗ, ơn trời, nó gãy rạp. nhanh cơ hội, kéo người chị ra ngoài. vượt ra khỏi sự đau đớn tệ hại mà cậu vẫn hay nghĩ hay cả cô chắc chắn cũng sẽ vậy.
bầu trời lúc này đã ngả màu vàng cam tuyệt đẹp. áng mây ngả về phía tây trời, nhuốm màu hoàng hôn rực rỡ. ánh chiều tà đỏ ối chảy dài trên vai hai chị em cô. ngọn gió lay động, đập hết vào tảng đá, ngọn cây. chúng lướt qua từng cây cỏ, vang lên tiếng hát ru vọng về. nhưng dường như chúng đang lưu luyến vẫy gọi người con gái theo chúng trở về.
- chị gái của em, trời ạ. chị đã gặp phải những chuyện gì nhỉ, em không biết và cũng sẽ không thể biết được. chỉ cần chị được an toàn, thì đó cũng chính là niềm hạnh phúc của chị em ta. phải không, lời ru âu yếm của mẹ đang vang lên bên tai em. chị có nghe thấy không hả chị.
Trong một phút chốc, tất cả lắng đọng lại bên khung thời gian. Đó là kỉ niệm đẹp, một hồi ức không thể phai tàn. Trong mỗi con người chúng ta, trong chính từng tế bào, giọt máu hay tất cả những gì khác. Đó là sự gắn kết, thủy chung gắn kết với nhau, bằng tình thương gia đình và còn bằng mỗi cảm xúc và nhịp đập của trái tim. Nhưng vĩnh viễn, đó chỉ có trong truyền thuyết. Nơi chúng ta thực sự không còn gì để mất.
- Chị nghe thấy mà em, tiếng gió lùa trên tóc chị. Cả lời chào đang vang vọng từ quá khứ. Từ cuộc chiến không hồi kết đang diễn ra trong tư tưởng của chị. Ôi chị biết mà em, chị biết rằng chúng ta sẽ không có đủ thời gian để nuối tiếc, dù vậy. Chị vẫn đang dừng lại, để nhớ. Nhớ về em và tất cả những gì trong quá khứ - cô cất giọng, pha trong đó là sự tiếc nuối cùng nỗi buồn da diết. sự thầm lặng và tuyệt vọng trào dâng, lấn át con tim nguội lạnh của cô.
không còn những thứ mang tên hòa bình. chúng chìm trong biển lửa đang gào khóc của chiến tranh. bầu trời nhuốm màu tro tàn của cát bụi và cả tiếng người mẹ ru con ạ ời, dài ra, thê lương và vụt tắt như chính sinh mạng của người đó. tiếng òa khóc nức nở thay cho tiếng cây rừng lảo đảo gục ngã.
rầm rập. đôi giày của bọn lính tới gần, đánh dồn dập vào mặt đất. mặt đất run lên bần bật, sự sợ hãi đánh chiếm âm can. tiếng súng rền vang, một cách dồn dập. trên đầu là những quả thần công đang nổ. trong chính khung cảnh hoang tàn, là đôi mắt nâu. đang chết trân nhìn chúng, cô bé tội nghiệp đang nhìn chúng. nhìn thẳng vào ngọn lửa điêu tàn đang thiêu rụi những người bạn của cô bé. nhìn những cảnh man rợ một cách tàn bạo rằng, chúng sẽ giết cô bé. thổn thức, sợ sệt và cả sự hoảng loạn cùng điên dại tạo thành một mớ hỗn độn trong tâm trí cô bé.
và cho đến tận bây giờ, chúng chưa bao giờ kết thúc. chưa bao giờ kết thúc trong tâm trí tsunayoshi.
arrête de pleurer Ensuite, vous verrez l'essence de vous. et la folie ou la peur viendra à vous.
" nào ngừng khóc đi cô bé. rồi ngươi sẽ nhìn thấy, bản chất cả ngươi. và sự điên dại hay sợ hãi sẽ đến với ngươi đây. "

YOU ARE READING
katekyo hitman reborn m?t m?i
Randomsawada tsunayoshi m?t m?i. m?t m?i vì sinh m?nh c?u quá m?c khác ng??i. nó khi?n c?u ?au kh?ng bi?t là bao nhiêu l?n. và b?y gi?, c?u g?c ng?. g?c ng? trên ???ng ??i, ?áng ra ph?i là con ???ng c?u ch?ng s? gì s?t. nh?ng ch?ng ai quan t?m c?u ??u, c...