Màn biểu diễn cuối cùng đã kết thúc.
Chu Nhất Long thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn khán phòng tràn ngập ánh sao lấp lánh cùng tiếng vỗ tay hoan hô, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Mang theo chút cảm giác mê man choáng váng, Chu Nhất Long dựa vào bản năng đi theo công nhân viên đến hậu đài, trên đường bởi vì có quá nhiều người nên còn đi lạc đường.
"Chu lão sư, mời đi bên này."
"A, được, cảm ơn cậu!"
Chu Nhất Long xin lỗi cười cười vội vàng đuổi theo.
Công nhân viên vừa dẫn đường vừa nói: "Chu lão sư giọng anh hát đặc biệt bay bổng, trên sân khấu biểu hiện cũng rất tốt. Trước tiên chúng ta đến hậu đài thay đổi trang phục, sau đó anh có thể nghỉ ngơi một chút, quan sát những người khác biểu diễn, tiếp theo chính là phần rút thăm trúng thưởng. . ."
"Ừm, ăn kẹo que và quét mã QR."
Cậu nhân viên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Chu Nhất Long: "Chu lão sư, trí nhớ của anh thật tốt, lúc nãy khi chuẩn bị lên sân khấu còn nghe anh nói vì sốt sắng mà đầu óc trống rỗng, còn tưởng rằng anh sẽ nhớ không rõ. Quy trình cụ thể anh không cần lo lắng, đến thời điểm thì người chủ trì là Hà lão sư và Trương lão sư bọn họ sẽ giới thiệu."
Đừng nói là nghệ sĩ vượt tuyến lấn sân sang lĩnh vực khác, cho dù là nghệ sĩ chuyên nghiệp trong một lĩnh vực cũng có thể vì nhiều nguyên nhân mà không nhớ rõ quy trình. Cũng không phải vì họ không chuyên nghiệp mà là do muốn chăm chú cho sân khấu biểu diễn, các quy trình kia thì sẽ có công nhân viên hỗ trợ nhắc nhở.
Mà Chu Nhất Long lại làm cho cậu nhân viên này rất kinh ngạc, dù sao đột nhiên bạo hồng, lưu lượng xông thẳng lên trời khiến người ta chú ý không rời mắt. Vốn cậu cho rằng người như vậy tất nhiên sẽ có chút ngạo mạn, dù sao những minh tinh như vậy cậu cũng đã thấy quá nhiều. Nhưng mà Chu Nhất Long lại mang đến những ấn tượng vô cùng tốt: khiêm tốn, lễ phép, hiểu chuyện, không có chút tính cách bộc phát nào của diễn viên mới vừa bạo hồng, vào ngay lúc này, cả quy trình đều nhớ rõ rõ ràng ràng.
Người như vậy, nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.
Chu Nhất Long khẽ cười: "Thật sự nhớ không rõ ràng lắm, cảm ơn cậu."
Công nhân viên nở nụ cười: "Anh nói gì vậy, đây là việc chúng tôi phải làm, Chu lão sư mời đi bên này."
. . .
Thay đổi xong quần áo, Chu Nhất Long được sắp xếp ngồi ở hàng ghế khách quý chếch ở một bên sân khấu, nghiêm túc ngồi xem từng tiết mục biểu diễn rồi vỗ tay, khi không có tiết mục nào thì tìm trợ lí nói muốn xem qua đi động.
Mới vừa mở ra wechat, Chu Nhất Long bị đứa nhỏ kia chọc cười, cái gì "Quá độc"!?
Đúng là, Tiểu Bạch đứa nhỏ này, nói em ấy là Tiểu Lan Lan thật không sai chút nào. Mỗi ngày khóe miệng nói liên hồi, hai ba ngày thì lại gọi anh cái gì "Bảo bối nhi" "Đại mỹ nhân" "Vợ", thật là khiến người ta. . .
Chu Nhất Long nhếch lên khóe môi trả lời tin nhắn cho Bạch Vũ.
Ca ca: Tiểu Bạch, không phải em nói muốn hát bài này sao? Lần sau anh dạy cho em. Còn có, niềm vui bất ngờ ngày hôm nay có thích không? [ selfie tại hiện trường ]
