[Pernut] 💘

By maidayruiiiii1

3.2K 292 3

💘mấy fic nhỏ ra đời do dạo gần đây t quá đói fic Pernut 💘 Tất cả các tình tiết trong truyện đều không liên... More

💘[Pernut] Ánh nhìn đầu tiên là anh
💘[Pernut] Anh về với em rồi mà
💘[Pernut] Chanh và Cà Phê
💘[Pernut] Every Day, With You
💘 [Pernut] Ngay từ đầu
💘 [Pernut] Khi Người Ta Thích Nhau, Ánh Mắt Nói Trước Đôi Môi
💘 [Pernut] Lý do Dohyeon cười
💘 [Pernut] Có Ghen Không ?
💘 [Pernut] Chuyện Thường Ngày
💘 [Pernut] Cậu Làm Ồn Trong Lòng Tôi Rồi
💘[Pernut] Bẫy Mềm

💘 [Pernut] Cùng Nhau

194 29 1
By maidayruiiiii1

Ả Rập. Đêm muộn. Nhiệt độ: 14°C.

Khác với cái nóng khô khốc ban ngày, thành phố về đêm phủ lên mình một tấm chăn xám lạnh và lặng. Gió từ sa mạc trườn qua từng rặng cọ, lướt lên mặt kính cao tầng bằng những tiếng thở dài mệt mỏi. Đêm ở đây không đặc mùi cát cháy, mà lạnh, khô, và im như thể thế giới đang dừng lại.

Một buổi tối tháng Mười Bảy – lạ lẫm, và lạnh hơn bình thường.

Cửa sổ phòng khách sạn không mở, nhưng Han Wangho vẫn kéo rèm sang một bên, dựa trán vào lớp kính mờ hơi nước. Đèn trong phòng tắt hết, chỉ còn ánh sáng từ màn hình điện thoại lóe lên đôi ba lần rồi chìm tắt, như tâm trí cậu — sáng lên bởi một ký ức vụn vặt nào đó, rồi lại rơi vào khoảng không vô định.

Thua 1-2.

Trận đấu chấm dứt một cách chậm rãi, như một lời kết dở dang bị kéo dài thêm bằng nỗi im lặng. Và chính sự im lặng ấy mới là điều khiến mọi thứ nặng nề.

Cả đội đều im. Từ lúc rời sân thi đấu, lên xe, trở về khách sạn, đến tận lúc bước vào phòng. Ai cũng có một góc của mình để trốn vào — như thể cú thua ấy là vết thương không thể để lộ.

Geonwoo ngả dài trên ghế sofa, đeo tai nghe nhưng không bật nhạc. Wooje xuống dưới sảnh, giả vờ "giao lưu với mọi người", thực chất là để tránh ánh mắt ai đó. Hwanjoong lấy sách ra đọc, nhưng tay lật trang mấy lần vẫn chỉ dừng ở một chỗ.

Còn Wangho – ngồi đây, giữa căn phòng rộng, một nửa là bóng tối, một nửa là đèn thành phố lập lòe.

Đáng ra anh nên đi tắm. Nên chợp mắt. Nhưng anh không thể.

Trong đầu, mọi pha xử lý của trận đấu ván ba cứ tua đi tua lại như thước phim hỏng:

"Nếu mình ping sớm hơn một giây..."
"Nếu lúc đó mình lùi thêm một bước..."
"Nếu call rõ hơn..."

Nếu.

Anh khẽ cười. Một tiếng cười nhỏ, không vui. Những chữ "nếu" đó chẳng bao giờ có thể sửa lại bảng tỷ số.

Anh không khóc. Không giận ai. Chỉ thấy... trống.

Và rồi, một tiếng cạch khẽ vang lên phía sau.

Cửa mở.

Không cần quay lại, anh cũng biết ai bước vào.

Bước chân trầm, chậm mà chắc, hơi kéo dài về cuối – quen thuộc đến mức chỉ cần nghe cũng khiến cả sống lưng dịu lại.

Park Dohyeon.

————————————

Tiếng cửa khép lại nhẹ đến mức chẳng làm lay động cái bóng đang ngồi lặng trước cửa sổ.

Park Dohyeon không gõ cửa.

Cậu chỉ bước vào, lặng lẽ như cái cách người ta tìm về một nơi quen. Tay cầm lon nước lạnh chưa mở, lòng bàn tay đọng sương. Cậu dừng lại ngay sau cánh cửa, không vội, không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng của người anh in lên rèm như nét mực loang vào đêm – cô độc và bất động.

Anh của em – đang ngẩn người đến mức không biết em đã đến.

Dohyeon nhìn một lúc. Rồi đặt lon nước xuống bàn, bước tới, không một tiếng động. Mỗi bước chân đều như đang rón rén trước một vết thương mở.

Cậu không gọi tên anh. Không hỏi. Không dỗ dành.

Chỉ im lặng đi đến phía sau, rồi ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng.

Cằm tựa nhẹ lên vai, hơi thở luồn qua tóc và gáy, ấm hơn gió ngoài kia rất nhiều.

"Khóa hết suy nghĩ lại đi," Dohyeon nói khẽ, giọng cậu trầm, hơi khàn. "Khóa cửa lại... rồi gần em là đủ."

Là một lời nhắc. Cũng là một lời hứa.

Wangho không đáp. Anh vẫn ngồi yên, nhưng bả vai khẽ run một chút. Đôi tay đặt trên đầu gối giờ đã ươn ướt.

Không ai cần nhìn cũng biết anh đang khóc.

Dohyeon ôm chặt hơn, như thể nếu buông ra, người trong lòng cậu sẽ tan đi mất. Không một câu sáo rỗng. Không một lời động viên gượng ép.

Chỉ có cơ thể cậu, hơi ấm cậu – là điều rõ ràng nhất.

Một lúc sau, khi mọi thứ trong lòng đã thôi cuộn lên, Wangho nghiêng đầu ra sau, khẽ dựa vào trán Dohyeon. Giọng nói anh khản đặc, vẫn còn dư âm của nỗi nghẹn:

"Sao em lại lên đây?"

Dohyeon áp má vào mái tóc ấy, mùi bọt tắm xen lẫn mồ hôi đã khô, mùi rất quen, rất thật.

"Vì em biết anh sẽ ngồi ở đây đến sáng," cậu nói, nhẹ nhàng như thể chỉ đang thuật lại một điều quen thuộc. "Và vì nếu không lên... em sợ mình sẽ không ngủ nổi."

Anh không đáp, nhưng hơi thở đã lắng lại.

Họ nằm cạnh nhau sau đó. Không chạm vào nhau quá nhiều, nhưng cũng chẳng rời nhau ra nổi.

Cả căn phòng chỉ còn tiếng gió khẽ rít ngoài cửa kính, và tiếng thở rất đều từ hai người – sát nhau đến mức chỉ cần nghiêng đầu là có thể nghe được cả nhịp tim của đối phương.

Dohyeon kéo chăn đắp lên ngang ngực cả hai, rồi nghiêng người, nhìn Wangho đang nằm nhắm mắt quay mặt vào tường.

Một lúc sau, cậu khe khẽ cất tiếng hát – câu hát cậu đã nghe suốt đoạn đường trở về khách sạn, giờ bật ra như một phản xạ:

"Cho bao lo toan nằm xuống...
Để cho cánh tay em ôm anh vào lòng..."

Giọng cậu khàn, khẽ, không tròn nốt – nhưng từng chữ đều đủ khiến sống lưng Wangho khẽ rung lên. Anh mở mắt, rồi bật cười trong nước mắt:

"Giọng em đúng là... hát ru kiểu gì nghe như đang ngủ gật."

Dohyeon cười khẽ, đưa tay lần vào dưới gối Wangho, tìm đến cổ tay anh. Ngón cái cậu khẽ day một vòng rất nhỏ lên làn da đang lạnh.

"Vì em buồn ngủ thật. Nhưng hát cho anh nghe thì cố được."

Wangho khẽ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đó. Lâu lắm rồi, anh mới dám nhìn thẳng như vậy.

"Dohyeon..."

"Dạ?"

"Đừng vì anh mà mệt."

Dohyeon không vội trả lời. Cậu nhìn sâu vào mắt anh, rồi khẽ siết cổ tay ấy, cười dịu dàng:

"Không vì anh... thì em biết mệt vì ai?"

Lời nói không cầu xin điều gì, không áp đặt điều gì – chỉ như một sự thật đã tồn tại từ rất lâu rồi, chỉ là giờ mới được thốt ra thành tiếng.

Khoảnh khắc đó, giữa cái lạnh Ả Rập thấm vào cả lớp rèm cửa, Wangho biết – cậu bé này đã yêu anh bằng một tình cảm không màu mè, không phô trương, nhưng vững chãi đến không thể lùi bước.

Yêu anh... như chính nơi để trở về.

Có lẽ, đây là một nơi trong thế giới này anh thấy an toàn.
Là trong vòng tay em – người chưa từng quay lưng lại với anh, ngay cả khi tất cả đều cúi đầu.

Không gian trong phòng khách sạn tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường nhích từng nhịp. Bên ngoài, gió đêm thổi mạnh lùa qua khe cửa sổ, mang theo cái lạnh khô khốc của vùng sa mạc – không buốt giá, nhưng cứa từng vết vào lòng người.

Dohyeon vẫn nằm đó, mắt mở, nhìn về phía Wangho – người đang quay lưng lại với mình. Trong bóng tối mờ mịt, chỉ có dáng lưng gầy ấy là rõ ràng nhất, như một dấu chấm lặng im nơi đoạn cuối của một ngày quá sức nặng nề.

Cậu đưa tay lên, định chạm... rồi lại thôi.

Nhưng khi anh khẽ cựa mình, hơi thở thoảng qua trong đêm vẫn còn run nhẹ, Dohyeon mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng không giấu nổi sự kìm nén:

"Em có giận anh không?"

Wangho hỏi mà không quay lại. Giọng anh vang lên khàn khàn như thể vừa đi qua một trận mưa dài, và lúc này chỉ còn sót lại những giọt nước lặng im trong đáy lòng.

Dohyeon không trả lời ngay. Cậu chỉ siết nhẹ lấy bàn tay anh đang đặt trên ga giường – tay anh lạnh ngắt, như chính nỗi buồn chưa tan trong lồng ngực ấy.

"Em chỉ giận khi anh nghĩ em sẽ bỏ mặc anh."

Câu nói vang lên rất khẽ, tưởng như sẽ tan vào đêm. Nhưng chính trong cái tĩnh mịch ấy, nó lại chạm sâu vào Wangho hơn bất cứ điều gì.

Trái tim anh đau đến mức muốn bật khóc một lần nữa.

Không phải vì tủi thân, cũng không vì tổn thương... mà vì cảm giác được yêu thương, được nhìn thấy – dù anh đã cố gắng giấu mình đi trong vỏ bọc mạnh mẽ suốt bao nhiêu ngày qua.

Wangho nghiêng người, khẽ rướn lên một chút, rồi gục đầu vào ngực Dohyeon.

Chỉ là một cử động nhỏ thôi – nhưng như thể mọi phòng bị, mọi lớp áo giáp anh khoác lên đã rơi xuống theo cú gục đầu đó. Cơ thể anh run nhẹ, không phải vì lạnh, mà vì cuối cùng... anh cũng cho phép mình yếu đuối.

Dohyeon không nói gì thêm. Cậu chỉ vòng tay ôm lấy anh, siết chặt lại như sợ nếu buông lỏng, người trong lòng sẽ tan vào không khí.

Ngón tay cậu luồn vào tóc Wangho, chậm rãi vuốt ve. Cử chỉ ấy nhẹ nhàng và đầy nâng niu – như thể dỗ dành, như thể trấn an... như thể nói: "Em ở đây rồi."

Cậu cúi đầu, đặt lên mái tóc mềm ấy một nụ hôn.

"Cánh tay này là nhà" cậu thì thầm. "Muốn ngủ ở đây bao lâu cũng được."

Wangho khẽ nhắm mắt lại, từng hơi thở dần sâu hơn.

Sau nhiều ngày liền mất ngủ, trái tim anh không còn co thắt.

Anh không cần phải gồng mình lên để tỏ ra ổn nữa.

Anh cảm thấy bình yên.

Không phải vì được an ủi, mà vì biết rằng dù mình có mệt mỏi, có không giỏi giang, có yếu đuối đến mức nào – thì vẫn có một người ở cạnh, không cần hỏi, cũng không đòi gì cả... chỉ cần anh nằm trong vòng tay đó là đủ.

Đêm dài, lạnh. Nhưng giữa hai người, không còn khoảng cách nào cả.

Chỉ còn lại tiếng tim đập sát bên, những hơi thở quấn vào nhau – và một lời hứa lặng thầm, không nói ra, nhưng đã khắc thật sâu vào lòng nhau rồi.

————————————

Ở tầng dưới, trong phòng bộ đôi mid và top, ánh đèn bếp đã được bật lại. Hơi nước từ nồi nước sôi lách tách nhỏ trên mặt bếp, tỏa mùi hành phi thơm nhẹ.

Wooje đang ngồi trên ghế cao, chân đung đưa, tay lười biếng gõ vài dòng vào điện thoại:

"Cặp trên tầng hòa rồi. Anh ăn mì không?"

Một lát sau, điện thoại khẽ rung.

"Ừ. Nhưng để anh mặc áo khoác trước."
— Geonwoo trả lời.

Wooje ngẩng đầu nhìn trần nhà – nơi anh biết hai người kia đang nằm. Anh khẽ bật cười, không rõ là cười cho đoạn cao trào vừa trôi qua hay cho sự yên bình ngắn ngủi họ vừa tìm được.

"Cuối cùng cũng chịu ôm nhau rồi hả..."

Không gian trên tầng hai như tách biệt khỏi thế giới.

Ánh sáng đèn ngủ mờ ấm màu hổ phách bao phủ căn phòng, dịu nhẹ đến mức tưởng như chỉ cần chạm vào cũng sẽ vỡ tan. Gió đêm từ khe cửa len vào, kéo rèm cửa lay nhẹ, mang theo cái lạnh se sắt giữa sa mạc về đêm – thứ lạnh khiến người ta chỉ muốn rúc vào nhau.

Wangho đã ngủ, cuộn tròn bên cạnh Dohyeon. Tay anh nắm hờ lấy vạt áo người kia, như sợ nếu buông lơi một giây, tất cả sẽ chỉ là giấc mơ. Gương mặt đã bớt nhợt nhạt hơn, hàng mi dài vẫn còn đọng nước khô cong, nhưng hơi thở thì đều đặn hơn rồi.

Dohyeon không ngủ.

Cậu nằm nghiêng, ánh mắt dịu lại khi nhìn người đang nép sát bên mình. Một tay vẫn giữ sau gáy Wangho, tay còn lại đặt hờ nơi eo – không dám ôm quá chặt, nhưng cũng không nỡ rời đi.

Im lặng. Chỉ có tiếng gió ngoài cửa kính, tiếng rèm lật phật và nhịp thở ấm áp sát bên tai.

Dohyeon cúi đầu, đặt lên mái tóc người kia một nụ hôn nhẹ – như một dấu mốc, như một cam kết mà chẳng cần thốt ra lời.

Và rồi, rất khẽ, như chỉ muốn nói cho một người đang ngủ nghe:

"Hôm nay chúng ta đã thua...
Nhưng chỉ cần còn anh bên cạnh, em vẫn thấy mình có thể tiếp tục cố gắng"

Giữa đêm sâu – không ai nghe thấy, không ai trả lời.
Nhưng cậu biết, mình không còn một mình nữa.

———————————

Sáng ở Ả Rập bất ngờ mát lạnh. Bầu trời phủ một lớp sương mỏng, gió len lỏi qua cửa kính sảnh khách sạn, mang theo mùi bánh nướng mới ra lò. Đồng hồ chỉ 7 giờ 13 phút – một con số xui xẻo với người mê mê tín, nhưng lại là khoảnh khắc may mắn hiếm có với năm đứa thường xuyên ngủ nướng: tất cả đều có mặt dưới sảnh đúng giờ.

"Ủa, anh xuống từ lúc nào vậy?" – Wooje ngáp một cái dài, lết tới cạnh Wangho, tay cầm ly cacao nóng. Đầu tóc cậu rối như ổ quạ, mũ len đội lệch hẳn sang một bên, trông vừa buồn ngủ vừa... đáng thương.

"Anh xuống từ lúc em còn đang nói mớ 'thêm hotchoco đi ạ' trong mơ." – Wangho trả lời, giọng tỉnh như sáo. Áo hoodie trắng thả lỏng, túi áo phồng lên vì giấu một chai nước lọc nhỏ. Anh trông thảnh thơi kỳ lạ, như thể trận đấu hôm qua chỉ là một cái bóng lướt qua.

Dohyeon không nói gì, chỉ đưa cho Wangho một hộp sữa chua dâu. Lạnh vừa đủ, khui sẵn, không dây ra tay – quen thuộc đến mức không cần dặn nhau.

"Lại bóc sữa hộ nữa kìa..." – Geonwoo bước đến sau cùng, xoa xoa bụng. "Hồi em bóc cho ảnh còn bị liếc trắng mắt. Giờ thì..."

"Cái này gọi là đặc ân của người được chọn." – Hwanjoong chen vào, cười khúc khích. "Tụi mình chỉ là cư dân hạng hai thôi mấy cưng."

"Im hết đi." – Wangho lườm một vòng, giọng lười biếng. "Đứng nghiêm chỉnh vô cho đẹp đội hình, trễ giờ rồi."

Wooje lẩm bẩm: "Đẹp thì được đó, nhưng đội trưởng gì sáng sớm đã... chửi nhẹ vậy?"

"Anh là đội trưởng sắc sảo, đẹp trai và nhớ dai." – Wangho chậm rãi đáp, mắt vẫn không rời ly cacao Wooje cầm trên tay.

Dohyeon quay đi, như đang nhịn cười. Còn ba người kia thì đồng loạt rùng mình: "Thôi rồi, hôm nay Wangho tỉnh táo quá, chắc chiều nay hành tụi em sấp mặt..."

Không khí buổi sáng trong lành hơn bao giờ hết. Có lẽ vì tất cả đều im lặng đồng ý – chuyện tối qua nên để lại phía sau. Không cần ai nói ra, họ vẫn hiểu:
Thắng thua có thể đợi.
Nhưng có mặt bên nhau, thì không.

"Đi ăn không? Buffet còn kìa." – Hwanjoong lên tiếng, tay chỉ về phía góc sảnh.

"Đi, đói muốn xỉu." – Geonwoo gật đầu lia lịa. "Tối qua nằm mơ thấy anh Wangho giành miếng thịt bò của em, tỉnh dậy tức muốn chết."

"Thì mơ cũng phải đúng vai vế chứ." – Wangho liếm muỗng sữa chua, mỉm cười gian.

Dohyeon đút tay vào túi áo khoác, giọng đều đều: "Ăn nhanh rồi đi tập. Anh không thích ai trì trệ."

"Dạ vâng, đại ca lạnh lùng nói gì tụi em cũng nghe." – Wooje giơ hai tay đầu hàng. "Mà sáng ra như này vui ghê. Lạ thật đấy."

Họ cười. Không quá lớn, không ồn ào – chỉ là những nụ cười rất thật, rất nhẹ, và rất yên tâm. Như thể những điều khó khăn rồi sẽ qua, vì ít nhất... những người quan trọng nhất vẫn đang đứng cạnh mình.

Năm cái bóng đổ dài dưới nền đá bóng loáng. Năm người trẻ tuổi, tóc vẫn còn rối, mặt vẫn còn ngái ngủ, nhưng trong mắt đã ánh lên một thứ gì đó rất chắc chắn.

Chúng ta còn ở đây. Vẫn là chúng ta. Và chúng ta sẽ làm được.

Không ai nói hứa hẹn gì cả.
Nhưng mỗi bước đi, mỗi cái liếc nhìn, đều là một cam kết không lời:
Cùng nhau. Tới cùng.

Continue Reading

You'll Also Like

156K 10.9K 48
em han bị con trai cả tầng 18 khu chung cư mới bao vây rồi.
1.5K 82 8
Nếu sự thành công của một con người được đong đếm bằng những nỗi bất hạnh vậy Han Wangho sẽ chính là thần linh của thế giới này!
9.4K 1.1K 12
đếm ngược cuốn lịch, mãi chẳng đến ngày ta chung đường cũ.
50.9K 3K 78
Sự khao khát của Alpha đối với Omega, sự dựa dẫm ỷ lại của Omega dành cho Alpha, sự trung hòa bình ổn của mỗi Beta đều tạo thành những sợi dây liên k...