Đường đi Núi Cấm chia thành nhiều đường nhưng chỉ có hai đường chính , Hồ Hữu Lương chọn con đi bên trái để đi,hắn muốn trước khi lên phía trên phải làm lễ với các vị sơn thần. Đường lên núi có vẻ cheo leo hơn, Hồ Mộc Trà đi được một lúc thì mệt lả. Cô ngồi xuống cục đá to bên đường thở hổn hển, mệt muốn sốc hông luôn.
“Đứng lên đang mệt không được ngồi”. Tú Lan liền kéo Hồ Mộc Trà đứng lên, đang mệt mà ngồi dễ bị ép tim lắm.
Hồ Mộc Trà vội đứng lên liền thấy chóng mặt, Trần Tường Vi liền ôm lấy cô để cô tựa vào người nàng. Hồ Hữu Lương tay giữa không trung liền thu lại, hắn vẫn là nên bỏ đi cái tâm tư tình cảm không đúng.
Đường đi càng lúc càng hiểm trở, mà đoàn người đi tách biệt với những người khác. Hồ Hữu Lương nhìn lên trời ,rồi nhìn xuống dưới những gốc cây lớn, theo thứ tự thì sắp đến rồi.
Hồ Hữu Lương gọi Soái Vong ra để hắn đi dò đường trước, phía trước đúng là có một cái hang nhỏ. Hồ Hữu Lương cúi người đi qua hang liền bị một đạo bùa đánh tới, cũng may hắn nhanh nhẹn liền rút nhuyễn tiên ra đỡ.
“Không ngờ tao sẽ còn gặp lại mày”. Thầy Xiêng tay vừa phát đạo bùa, ông ta cười khẩy trong tay cầm một thanh kiếm gỗ.
“Lưu đạo trưởng chúng ta lại đấu một trận ”. Hồ Hữu Lương vung ra nhuyễn tiên chuẩn bị khai chiến, trước tiên phải cầm chân ông ta lại đã.
Hồ Hữu Lương quay sang đưa một mảnh giấy cho Tú Lan, cô mở ra xem liền kéo những người khác lui ra sau.
Thầy Xiêng vì thế mà nhìn thấy Trần Tường Vi, ông nghiến răng chỉ vào mặt nàng quát lên.”Mày mau giúp tao ,tao là người luyện ra mày, tao chết mày cũng không sống nổi”.
Trần Tường Vi nhìn ông ta cười lạnh, nàng đâu thèm quan tâm ông ta có chết hay không mở miệng. ”Đến đi”.
Thầy Xiêng trợn mắt lên nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn giơ lên kiếm muốn đánh chết nàng.
Một tiếng động vang dội phát ra, nắp quan tài bị người đánh bay ra ngoài. Trần Tường Vi từ trong quan tài ngồi dậy, nàng đi ra khỏi quan tài hướng về phía bên này. Trần Tường Vi lúc nãy lên tiếng không phải để trả lời thầy Xiêng, nàng là gọi thân xác trở về với mình.
Hồ Mộc Trà nhìn thấy nàng thì nước mắt liền rơi xuống, trên thân thể nàng lại chép đầy bùa chú. Trần Tường Vi ánh mắt vẫn là đỏ rực, nàng nhìn đến cô mỉm cười thật tươi, nàng cuối cùng cũng có thể tận mắt thấy cô.
Thầy Xiêng vội thi triển bùa chú, ông dùng chỉ đỏ cột lên thân cây ngải, rồi dùng một đạo bùa đốt cháy sợi chỉ đỏ. Thầy Xiêng làm xong thì lấy ra một nắm đậu đỏ, ông ta ném vào chén máu đỏ rồi hất ra đất. Hạt đậu nứt ra tràn ra âm khí tích tụ thành âm binh, cứ thế một đám âm binh đã xuất hiện trước mắt.
Trần Tường Vi ôm lấy cơ thể, một ngọn lửa bùng lên bao quanh lấy nàng. Hồ Mộc Trà nhìn thấy muốn chạy đến ôm nàng liền bị Tú Lan ngăn lại, cô mở ra đạo bùa triệu hồi âm binh Thất. Tuy đạo hạnh không cao nhưng ít nhất cô cũng có thể giúp đỡ một chút, âm binh Thất liền hướng đến đứng phía sau yểm trợ cho Hồ Hữu Lương.

B?N ?ANG ??C
(BH Thu?n Vi?t ) Ch? N? Em Ch? "Th??ng " M?t ??i.
SpiritualTác gi? : Bách Nh? Th? lo?i : t?m linh, ma quái, báo thù. Truy?n theo trí t??ng t??ng. H? M?c Trà lu?n b? oan h?n ?i theo, oan h?n ?ó lu?n mu?n gi?t c? tr? thù. Kh?ng nh?ng nh? th? mà trong khi c? ng? c?ng b? tra t?n, m?i ngày ??u kh?ng th? n?i. C...