抖阴社区

Ch??ng 2 Kh?ng th? ra tay

6.2K 577 150
                                        

Đêm đó Hồ Mộc Trà không thể ngủ, cứ mỗi khi nhắm mắt là nhớ đến gương mặt kia. Hồ Mộc Trà vẫn cứ như thế nhìn trần nhà đến sáng, đèn vẫn mở không hề tắt vì lòng cô rất sợ. Lê Thanh Nga nhìn thấy con gái sắc mặt kém thì lo lắng vô cùng, bà cứ ngỡ cô bị bệnh nên bắt cô đến bệnh viện. Hồ Mộc Trà xoa con mắt đau nhức đo đỏ, cô mệt mỏi ngã ra sau lưng ghế nhắm mắt lại.

"Anh Đạt , anh có tin vào chuyện ma quỷ không". Hồ Mộc Trà tuy nhắm mắt nhưng không có ngủ, cô ngồi ở ghế phụ hỏi người con trai kế bên.

Phạm Văn Đạt đang cầm lái có vẻ kinh ngạc, anh ta nhíu mày suy nghĩ đắn đo mới trả lời."Anh chưa từng nhìn thấy ma ,nên anh cũng không biết nên tin hay không ". Anh quả thật chưa từng thấy bao giờ, khi còn nhỏ anh có vào nghĩa địa xem có ma hay không. Nhưng chờ đến nửa đêm anh cũng chẳng thấy gì, khi anh về đến nhà còn bị mẹ mắng cho một trận. Ngày trước còn nhỏ không suy nghĩ nhiều nên lớn gan, còn bây giờ thì nghe người ta nói nhiều anh không dám làm nữa.

"Em gặp một con ma muốn giết em". Hồ Mộc Trà thản nhiên nói cứ như chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng thực ra cô đã sợ đến mức nào chứ. Nửa đêm đang ngủ lại nghe tiếng khóc, rồi cô lại nghe tiếng cười cả tiếng hỏi sao cô không chết đi. Thử hỏi mỗi ngày đều như thế thì ai có thể chịu đựng được bao lâu , cô giữ được bình tĩnh như bây giờ đã là giỏi lắm rồi.

"Em nói giỡn". Phạm Văn Đạt khóe môi run rẩy ,con bé này không phải ở trong tù chịu khổ riết nên có vấn đề chứ.

"Em giỡn đó". Hồ Mộc Trà cười phá lên, cô giỡn ,đúng cô đang đùa giỡn với cái mạng của mình này. Hồ Mộc Trà cười đến chảy nước, sự đùa giỡn này khiến cô đau đớn thế nào.

Phạm Văn Đạt ánh mắt quái dị nhìn cô, không lẽ con bé này có vấn đề thiệt rồi. Hồ Mộc Trà dù không mở mắt nhưng cũng thừa biết anh ta nhìn cô, đúng rồi cô đúng là có vấn đề về thần kinh, sao cô không điên luôn cho rồi. Hồ Mộc Trà đứng trước phòng khám cầm sổ khám bệnh mà thở dài, cô bị suy nhược cơ thể ,thiếu chất còn bị rối loạn tiền đình. Bác sĩ có căn dặn cô ăn đầy đủ, còn bảo phải ngủ đủ giấc không được thức khuya. Hồ Mộc Trà thật muốn hỏi ông ấy, nếu nửa đêm bị người ta bóp cổ còn dám ngủ không.

Hồ Mộc Trà khám xong lấy thuốc xong thì ra xe về, cô lại nhắm mắt nằm trên ghế phụ. Xe chạy được một lúc thì dừng lại Phạm Văn Đạt thở dài nhìn gương chiếu hậu, anh không lùi lại phía sau được rồi phía trước bị tắt đường rồi. Hồ Mộc Trà nhíu mày mở mắt ra ,cô nhìn thấy phía trước rất đông người.

"Có tai nạn rồi chắc kẹt hơi lâu". Phạm Văn Đạt ngồi dựa vào ghế lái, hàng xe dài như thế chắc tới chiều mới về tới nhà.

Đến khi giao thông được thông thoáng một chút thì Phạm Văn Đạt tranh thủ lái xe, khi đi ngang chỗ tai nạn anh lại chạy chậm để nhìn xem. Phạm Văn Đạt nhìn máu loang chảy dài từ nạn nhân thấm vào đường nhựa, người này đã chết vì đã được đắp chiếu. Hồ Mộc Trà vô tình nhìn thoáng qua, cô mở to mắt kinh sợ. Người nằm đó chẳng phải là nữ sinh cô đụng phải, cô còn nhìn thấy nữ sinh ngồi dậy tiến đến chỗ cô. Hồ Mộc Trà dụi mắt nhìn lại thì không thấy ai cả, cô không chừng đã phát điên rồi, giữa ban ngày sao có thể thấy được chứ.

(BH Thu?n Vi?t )  Ch? N? Em Ch? "Th??ng " M?t ??i. N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?