"Yeonjun à... Mình dừng lại nhé...."
Tôi dựa vào lồng ngực anh thì thầm, anh vừa chia cho tôi miếng mực to tướng trong phần cơm trưa của anh. Đang là giờ nghỉ trưa ở trường tôi và anh ghé qua ăn trưa cùng, chúng tôi thường hay ngồi dưới tán cây như bây giờ.
Người đang ôm tôi bỗng cứng lại, anh nhẹ vuốt lên mái tóc tôi, nhẹ nhàng lắm, anh luôn trân trọng tôi như vậy.
"Lại là một trong những trò đùa của em?"
Tôi cười khan.
"Không, ý em là, em sẽ rời khỏi đây. Ừm... Mãi mãi, nên em nghĩ mình nên chia tay..."
"Em đi đâu?"
"Anh không cần biết, Jun à, xa lắm, em sẽ đi vào tuần sau."
Tôi ngồi dậy, nhưng không dám nhìn vào mắt anh.
"Anh sẽ chờ em..."
Anh nói giọng đều đều.
"Em sẽ không về nữa."
Tôi làm một phép khẳng định cho từ "mãi mãi" lúc nãy mình vừa nói, chắc anh không nghe rõ.
"Em định bỏ anh?"
Tôi thật ước gì anh không dùng giọng nói ngọt ngào đó của anh lúc này, sao anh không nổi giận chứ?
"Em không bào chữa cho mình, nhưng em đi vì chuyện học hành, đã năm cuối cấp rồi, em sẽ đến một thành phố lớn để thi."
Mắt tôi vẫn dán vào đám mây trên trời, và cảm nhận rất rõ ánh mắt người đối diện.
"Seoul sao? Ừ, nó tốt cho việc học của em."
Quả nhiên không giấu được anh, cũng dễ đoán vì tôi và anh thường xuyên nói về thành phố phồn hoa đó. Với những tưởng tượng về một căn hộ xinh đẹp và cuộc sống chỉ có hai người.
"Nhưng sao lại phải chia tay? Anh đi cùng em!"
Tôi lại cười.
"Chúng ta đều biết là không thể."
Vì nhà anh đã mặc định ba đời ở vùng thôn quê nơi đây, rồi anh sẽ trở thành một ông chủ lớn ở đây (và đó là kế hoạch nếu không được ở Seoul, chúng tôi sẽ cùng nhau trồng một nông trại thật to, và cùng nhau già đi một cách bình yên như vùng quê này).
"Tại sao phải chia tay?"
Anh nhắc lại, giọng đã cứng đi một chút.
"Vậy anh muốn em phải đợi anh à?"
Tôi muốn làm cú chốt hạ, tôi biết anh yêu tôi, rất nhiều, tôi cũng định sẽ bất chấp mà kéo anh đi với mình chứ, dù có khó khăn cỡ nào, tôi nuôi anh được! Vì tôi ghét phải xa anh.
Nhưng vào ngày tôi quyết tâm sẽ thực hiện ý định đó, bố mẹ anh đến, nói với tôi những lời không nhẹ nhàng cũng không cay độc, chuyện là họ đã biết tôi muốn đi Seoul, nên đến khuyên tôi nên chấm dứt với Yeonjun, vì họ không muốn anh phải buồn khổ. Đúng, bố mẹ anh biết tôi và anh yêu nhau, thời gian đầu còn không chấp nhận nổi, nhưng dần dà cũng thoải mái hơn. Họ thương tôi lắm, vì tôi giúp anh vượt qua những cảm xúc tiêu cực, cũng giúp nhau trong việc học tập. Nhưng họ thương Yeonjun hơn, tất nhiên rồi, và tôi cũng hiểu được sự lo lắng của họ...

B?N ?ANG ??C
[Yeongyu] Love Again?
FanfictionChoi Beomgyu và Choi Yeonjun có m?t tình yêu thanh xu?n t??i ??p, nh?ng l?i chia tay do Beomgyu t? mình làm nó l?m li bi ?át, sau này m?i nh?n ra chuy?n ?ó th?t nh?m nhí. M?y n?m sau g?p l?i khi c? hai ??u tr??ng thành, còn là ? ??i di?n nhà nhau, B...