抖阴社区

5.

549 70 3
                                    

Beomgyu:

Tôi không ngờ là mình ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, vừa ló đầu ra thì Soobin đã nhao nhao rằng tưởng tôi bệnh đến chết trong phòng vì vừa khoá cửa vừa chả phát ra tiếng động.

Tôi hứa cho qua rằng mình sẽ không khoá cửa trừ khi cần thiết rồi anh mới chịu buông tha.

"Ở đây không khí tốt thật, vừa tươi sáng vừa thoáng đãn- em làm gì đấy Beomgyu?"

"Em cảm thấy không nên vén rèm cửa sổ vào buổi sáng!"

Ấy là tôi vừa chạy vụt đến ngăn cản ánh sáng tự nhiên duy nhất đến từ phía cửa sổ ngay khi vừa thấy bóng người từ nhà đối diện.

"...."

Chúng tôi ngồi ăn sáng và trò chuyện (từ một phía là Soobin), tâm trí tôi hiện tại vẫn đang nghĩ cách làm giảm thiểu tối đa tần suất "tình cờ" gặp Yeonjun.

Ơ mà gặp thì có sao đâu nhỉ? Dù sao anh ấy cũng sẽ coi mình như người lạ như hôm qua thôi. Okay và sẽ có màn lướt qua nhau như trong phim sau đó tôi là người quay lại nhìn anh với đôi mắt đượm buồn.

"Em buông tha cho cái nĩa được rồi đó! Thay vì nhai nó thì hãy làm điều đó với miếng bánh mì!"

Soobin vừa nói vừa chán nản dọn đĩa của chúng tôi dù tôi mới ăn được phân nửa.

Nói chung thì kế hoạch của tôi là không có kế hoạch gì hết. Cứ sinh hoạt như bình thường, tôi không muốn là người duy nhất nghĩ về điều này trong khi Yeonjun chả thèm để tâm và có lẽ lúc này anh đang chuẩn bị đi hẹn hò với cô bé xinh đẹp nào đó.

Tự nghĩ đến lại tự cảm thấy bực mình, tôi vác balo lên vai rồi hậm hực đi đến trạm xe buýt.

"Yeonjun chưa ra khỏi nhà sao?"

Nghĩ thì hùng hổ lắm mà vừa ra bước ra là tôi đã dán mắt vào ngôi nhà đối diện, anh còn có cả ô tô.

Nếu hẹn hò với anh ấy thì đã được đi trên ô tô mỗi ngày rồi. Tôi thở dài rồi lại tự thấy mình ngớ ngẩn.

"Hẹn hò với ai cơ?"

Chết tiệt. Hình như tôi vừa nói câu đó ra thành lời. Soobin vừa ra khỏi nhà đã nghe thấy.

"Không ai cả!"

Chẳng muốn thấy phản ứng của Soobin, tôi chạy ù ra khỏi con hẻm rồi dừng lại ở trạm xe buýt, dự định sẽ bỏ Soobin đi ở chuyến sau. Chưa kịp cắm tai nghe vào điện thoại thì xe tới, ha ha Soobin thật sự đã bị bỏ lại.

Tôi nhanh chóng lên xe và chọn một ghế cạnh cửa sổ, do là buổi sáng nên xe khá đông, chỗ tôi thường ngồi bị một cô bé học sinh chiếm mất.

Vừa dời tầm mắt đi thì tôi lập tức điếng người. CHOI YEONJUN LÀM GÌ Ở ĐÂY?

Ấy là anh vừa bước lên và quẹt thẻ xe buýt của anh cùng nụ cười lịch sự với tài xế. Ai cho tôi mượn bánh của Alice ăn với, tôi muốn hoá nhỏ lại rồi chuồn đi ngay bây giờ!!!

Chạm mắt nhau rồi! Yeonjun làm điệu bộ ngạc nhiên mà theo tôi nhận xét thì hơi điêu. Chắc chắn anh ta muốn tôi phải lúng túng như vầy nên đã sắp xếp. Rồi anh nhếch mép CƯỜI ĐỂU sau khi thấy vẻ mặt muốn nhảy lầu không hề (kịp) che giấu của tôi.

[Yeongyu] Love Again?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?