抖阴社区

16.

415 42 10
                                    

Beomgyu:

Tạm biệt... Tôi coi như chết rồi. Thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa. Tôi dại dột quá người ơi...

Hôm sau đầu tôi như bị cây búa tạ dộng mạnh xuống khi nhận ra mình đang nằm trên giường, chẳng có cái mẹ gì che chắn thân thể, và Choi Yeonjun nằm ngủ bên cạnh với tình trạng tương tự, đang ôm tôi cứng ngắc. Đến nỗi tôi có thể cảm nhận nhịp thở đều đều trên tóc mình và tôi đang đối mặt với phần ngực trần rắn chắc của anh.

Tôi còn tưởng mình bị mê sảng hay mơ mộng gì gì đó, nhưng khi cơn đau phần xương chậu ập đến, mấy vết cắn trên ngực Yeonjun và vết muỗi đốt trên cổ anh tố cáo tôi... Được rồi, cầu nào to nhất Seoul? Tôi nhảy!

Như thể tình hình chưa đủ khủng khiếp, Soobin gõ cửa đùng đùng gọi:

"Choi Beomgyu em xuống dọn đống vỏ rượu em làm bê bết dưới kia mau!"

Và khủng khiếp hơn nữa, Yeonjun bên cạnh cũng bị làm tỉnh giấc bởi âm thanh trong trẻo kia. Anh nhìn xuống, tôi ngước lên, 4 mắt chạm nhau và tôi thề đó là cảm giác cực kỳ hãi hùng!

"Nghe anh nói không Choi Beomgyu!"

Soobin lại gào lên ngoài kia nhưng tôi không đủ tỉnh táo trả lời nữa. Yeonjun từ từ cong môi cười, sao tôi có cảm giác anh đang hơi chút tự mãn bởi thành quả mình làm ra. Bằng chứng là nụ cười của anh càng rộng hơn khi Yeonjun lia mắt xuống cổ và ngực tôi.

"Đ** m* nó!!"

Tôi thẹn quá hóa giận, giật chăn che bản thân lại rồi lăn khỏi giường, mặc kệ Yeonjun cũng đang khoả thân đã mất công cụ che chắn.

Những gì xảy ra sau đó là tôi mặc đồ vào với tốc độ chóng mặt, chụp lấy ba lô, điện thoại và lao ra khỏi nhà. Soobin ngơ ngác trước hành động hối hả của tôi, mà hình như anh cũng thấy mấy vết đỏ trên cổ tôi rồi.

Tôi nghe thấy tiếng Yeonjun cố đuổi theo, nhưng tôi chạy đi nhanh đến mức nếu mấy năm trước tôi cũng chạy được với tốc độ này thì đâu có thi lại môn thể dục.

_

Khi định thần lại được thì tôi nhận ra mình đã ở trên xe bus với tấm vé trên tay ghi điểm đến là thị trấn cũ quê tôi. Ủa? Chúa ơi tôi đang làm cái quái gì-

"Beomgyu!? Beomgyu phải không cháu?"

Người hàng xóm cũ vẫy tay chào tôi, tôi lịch sự cúi đầu đáp lại.

Chà, chẳng biết đã qua bao nhiêu năm tôi mới nhìn thấy được khung cảnh quen thuộc này. Đi bộ từ trạm xe đến thị trấn, tôi nhận ra nơi tôi từng sống thật sự khác khi xưa rất nhiều. Ngôi trường tôi từng học bây giờ đã được tu sửa trông rất hiện đại và khang trang. Học sinh cũng đi cũng những chiếc tai nghe, điện thoại đời mới, xe đạp còn rất xịn nữa.

Tôi ghen tị thật, lúc trước toàn nhờ Yeonjun đèo đi học bằng chiếc xe sơ hở là thủng lốp của anh...

"Yeonjun anh lại làm em muộn học nữa rồi!"

Hình ảnh vài năm trước, gương mặt non nớt của tôi và điệu bộ ngốc nghếch của Yeonjun như hiện lên trước mắt.

B?n ?? ??c h?t các ph?n ?? ???c ??ng t?i.

? C?p nh?t L?n cu?i: Apr 01, 2024 ?

罢丑ê尘 truy?n này vào Th? vi?n c?a b?n ?? nh?n th?ng báo ch??ng m?i!

[Yeongyu] Love Again?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?