抖阴社区

                                    

Bà Choi đã vừa nói vừa rơi lệ khi đã chắc rằng tôi sẽ không lôi kéo anh theo cùng: "dì biết con yêu Yeonjun thật lòng, nhưng nếu con đi mà vẫn bắt nó chờ đợi.... Lỡ con không về nữa thì sao? Yeonjun nó sẽ đợi con cả đời mất, còn tương lai của nó nữa, tình yêu của nó nữa, nên dì mong con sẽ cắt đứt hoàn toàn với Yeonjun, là để nó có thể đi tiếp như trước. Dì xin con...."

Ừ thì tôi đã hứa với dì Choi như vậy rồi, tôi cũng không phải người mặt dày bội tín gì.
__________

Trở về cuộc đối thoại. Anh đã bắt đầu nóng nảy.

"Vậy em coi tình cảm trước giờ của chúng ta là gì? Em đi vì tốt cho em, anh không cản, nhưng sao em lại phũ phàng nói chia tay như thể đó là điều hiển nhiên chứ? Em yêu anh chỉ là nhất thời thôi hay sao?"

Tôi chững lại, sao anh có thể nói như thế, tôi yêu anh ra sao không lẽ anh còn chưa rõ? Cố nói với bản thân đó chỉ vì anh đang giận. Đã hứa với gia đình anh rồi mà.

"Dù sao cũng chỉ là tình cảm học đường bình thường, dù sao cũng không thể kéo dài mãi mãi, em thật sự phải đi, nếu sau nà-"

"Sau này?? Nếu em cứ đi như vậy, thì sau này gặp lại coi như chưa quen biết nhau!"

Anh ngắt lời tôi. Đôi mắt hằng lên sự tức giận.

"Được, em cũng không còn gì để nói với anh cả. Em sẽ nghỉ học từ ngày mai.... Jun à, sắp đến kì thi Đại học rồi, phải học thật tốt đó."

Cảm thấy không đủ tư cách nói với anh câu đó, tôi nén cay đắng nở nụ cười mà anh từng nói em thích nhất.

"Ha..."

Anh nhếch mép nhìn thẳng vào tôi.

"Hoá ra em không yêu tôi như tôi tưởng, Beomgyu. Và đừng gọi tôi là Jun..."
Và anh bỏ đi thẳng ra ngoài trường. Bỏ lại tôi, một mình, nếu không tính đám học sinh soi mói đứng nhìn. Tôi thở dài, muốn khóc cũng khó rồi....

Đáng lẽ đang là giờ nghỉ trưa của một trường cao trung ở vùng quê này, đáng lẽ như thường ngày đây là lúc anh dẫn tôi ra sân chơi bóng rổ, tôi năm cuối, anh năm hai Đại học, do là vùng quê nên hai trường ghép với nhau, và chúng tôi là couple gay nổi tiếng nhất trường.

Lý do quan trọng để tôi phải rời bỏ nơi này này là vì mẹ tôi, bà bệnh nặng lắm, cơ sở y tế ở đây thì không được hiện đại, tôi chỉ có nước lên thành phố. Tôi đã nghĩ là, khi lên Seoul rồi, tôi vừa làm vừa học sẽ ổn, vì tôi muốn trở thành tiểu thuyết gia, trình độ của tôi đủ để có học bổng từ trường.

Nhưng sau cuộc nói chuyện giữa tôi và nhà Choi, tôi đã tự trách mình sao có thể mơ rằng mình đem Yeonjun theo được chứ. Thôi, Beomgyu tôi đành đổ lỗi cho tuổi trẻ bồng bột vậy.

Lại nói đến tôi và Yeonjun, chúng tôi biết nhau từ trung học, chỉ là quen biết xã giao, tôi là nam sinh ưu tú nhất trường đó, tôi biết mình đẹp và quyến rũ được mọi giới tính ha ha ha.... Còn anh là....mọt sách chính cống, anh hướng nội, và hồi đó không có gì nổi bật.

Nhưng tôi yêu anh, vì một số chuyện xảy ra giữa chúng tôi, bây giờ không phải để kể. Và tôi giúp anh cởi mở, kết bạn, anh cũng yêu tôi, vậy là đủ.

[Yeongyu] Love Again?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?