Choi Beomgyu và Choi Yeonjun có m?t tình yêu thanh xu?n t??i ??p, nh?ng l?i chia tay do Beomgyu t? mình làm nó l?m li bi ?át, sau này m?i nh?n ra chuy?n ?ó th?t nh?m nhí.
M?y n?m sau g?p l?i khi c? hai ??u tr??ng thành, còn là ? ??i di?n nhà nhau, B...
"Tao cũng chịu, sợ nó bị dại rồi phát điên cắn thì sao?"
"Ôi nguy hiểm vậy!"
Yeonjun nghe cuộc đối thoại đần độn ấy càng cười như điên, tôi thì nghệch mặt. Nhưng chưa kịp làm gì thêm gì cảnh sát ập đến bắt gọn cả 5 tên kia, đội có chuyên môn cũng nghe báo án và tịch thu máy tính kiểm tra, quả thật file tiểu thuyết của tôi từng được tải qua một USB khác.
Nghe anh và Soobin kể lại mọi chuyện, thì ra lúc tôi in tiểu thuyết ra đã bị ông chủ tiệm lưu lại, rồi sau đó bán cho ai đó với giá cao, qua camera cảnh sát cũng nhận diện và bắt được hắn, hắn cũng là người điều tra và làm lộ thông tin cá nhân của tôi. Mọi chuyện được đính chính rồi được lên hẳn trên truyền hình tin tức.
Không còn người mắng chửi tôi nữa, tôi cũng bắt đầu viết tiểu thuyết với tư cách Choi Beomgyu chứ không phải Vanes ẩn danh.
"Anh đúng là đồ ngốc, không báo cảnh sát trước cũng dám xông vào làm loạn."
Anh bị thương nhiều chỗ lắm, không đến nỗi phải đi viện, nên tôi mới chủ động tự thân sơ cứu cho anh luôn.
"Em mới ngốc, thấy cả đám bự chảng vậy cũng dám giương nanh múa vuốt."
"...."
"Sao lại ũ rủ nữa rồi?"
"Ừm, cám ơn anh..."
"Hả? Vì sao?"
Trời ạ, người ta đang thật lòng cảm tạ mà lại cợt nhả hỏi lại như thế, này là đang muốn chọc ghẹo tôi đây.
"Hừ!"
"Haha tôi đùa thôi, không cần cảm ơn, tôi thật lòng muốn giúp em, không hề miễn cưỡng."
"Tôi biết, nhưng ai lại không tiếc thân mình như anh, sau này đừng như vậy nữa."
"Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ làm đến mức đấy cho người mà tôi ít quan tâm."
"...."
"Nên em biết rồi nhỉ? Em là một người rất quan trọng, tôi cực kỳ ghét thấy em khóc trong bộ dạng buồn bã, nhìn không quen mắt. Thế nên, cho tôi thấy em cười nhiều hơn được chứ?"
Yeonjun cười tươi dù có vết xước trên khoé môi, dù xung quanh là xe cảnh sát ồn ào, dây nhợ niêm phong, nụ cười ấy của anh vẫn vô cùng đẹp trong mắt tôi. Đột nhiên nước mắt lại trào ra không kiểm soát.
Tôi vẫn luôn nghi ngờ điều này nhưng bây giờ thì không, tôi thích anh, dù luôn chối bỏ nhưng nó lại là sự thật, không rõ là "lại thích anh" hay "vẫn thích anh". Chỉ biết rằng tôi đang rung động, còn với anh thì sao nhỉ?
Anh có thích tôi không? Những thứ anh làm vì tôi chắc chắn không phải là thứ người hàng xóm có thể làm. Nhưng dù có hay không cũng chẳng sao, quan trọng là tôi đã chịu nghe theo từng hồi tim đập loạn của mình. Có lẽ từ giờ tôi không cần giấu giếm nữa rồi.
Anh không thể nghe được những gì trong đầu tôi nên đang hốt hoảng khi tôi tự dưng lại khóc rồi lại cười.
Hôm đó trên đường về nhà, tôi lấy lí do sợ anh đi tụt lại phía sau rồi té xỉu lúc nào không hay để nắm tay anh cùng đi dưới hoàng hôn của bầu trời dần chuyển thành màu cam đỏ.
Đó là thời điểm lí tưởng để nói ra hết cho nhẹ lòng, nhưng tôi còn hèn lắm nên không thể đâu. Đành tự nói mình nghe vậy.
Yeonjun, tôi thích anh.
______
Bên lề:
Beomgyu khi thấy người mình thích bị oánh:
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.