抖阴社区

Ch??ng 24: Tình c? (1)

9.3K 447 34
                                        

Hơn hai tháng trôi qua, tôi dần làm quen được với con Ú do Nhật tặng. Tuy rằng vẫn còn man mác buồn nhưng Ú mới đã phần nào giúp tôi vượt qua quãng thời gian đó và khiến tâm trạng tôi tốt lên mỗi ngày.

Việc có học sinh mới là Thanh Trúc đột nhiên chuyển vào lớp tôi cũng là một chủ đề nóng hổi gây ra nhiều sự bàn tán, trước là bởi ngoại hình khác biệt của nó, sau là vì Thanh Trúc từng tham gia Giọng hát Việt nhí nên rất nhanh đã trở thành tâm điểm chú ý. Minh Nhật và Thanh Trúc không tỏ ra thân thiết mà đi qua nhau như người xa lạ, khi tôi hỏi lý do thì cả hai đều bảo nên như thế sẽ tốt hơn.

“Kiểu gì lúc xác nhận là chị em chúng nó sẽ hỏi chuyện về gia đình tao. Mà mày biết bố mẹ tao kín tiếng mà, tao cũng không muốn mình bị lôi ra phán xét vì cái chuyện cỏn con đấy.” Minh Nhật chậm rãi giải thích.

Tôi vừa nói chuyện qua điện thoại với Minh Nhật, vừa gấp gọn quần áo của mình vào vali. Ngày mai tôi được bố mẹ cho về quê ăn Tết, cả một kì học tôi chỉ chờ đợi đúng khoảnh khắc này, chỉ còn vài tiếng nữa tôi sẽ có mặt ở Nam Định. Tôi không thể nào ngừng cười sung sướng, tim đập mạnh hơn bình thường và cảm giác lâng lâng như có ai đó đó kéo tôi lên không trung vậy.

"Bao giờ mày quay lại Hà Nội?" Minh Nhật chống cằm hỏi.

“Hết kì nghỉ Tết tao về đây học tiếp mà. Bố mẹ tao làm ăn ở đây chắc phải ba, bốn năm nữa cơ.” Tôi kéo khóa vali lại.

"Hay tao xin bố Tết đến Nam Định chơi nhờ?" Minh Nhật đùa, chần chừ một lúc nó nói thêm: “Nhà tao có bao giờ ăn Tết đâu, làm việc quanh năm mà.”

Tâm trạng của tôi bỗng nhiên bị kéo xuống khi nghe xong câu nói bâng quơ của Minh Nhật. Rõ ràng là rất tội nghiệp nhưng nó lại luôn cho mọi người thấy mình là thằng con trai hạnh phúc, tỏa sáng nhất thế gian. Dù thế, dẫu kín đáo thế nào sâu thẳm trong nó  vẫn là một vết rách đã lâu không được may vá, Minh Nhật cô đơn, nó luôn cảm thấy trống trải.

Tôi cười tươi, tỏ ra không hiểu ý nó. “Thôi, mày đừng có về Nam Định. Không ai nuôi nổi mày đâu.”

"Đừng khinh!” Minh Nhật cau mày. “Với tao bốn để đều là nhà, ai gặp cũng là bạn. Cứ ném tao ở một chỗ xa lại và ngày hôm sau quay lại thử xem! Số người tao quen được đủ mở một cái party không chừng.”

“Nếu bạn tự tin đến thế thì bắt xe đến Nam Định nhé! Tôi sẽ chống mắt lên coi bạn quen được chừng nào người.” Tôi nói đùa: “À, nếu có về tiện thể ghé chỗ tao chơi. Mày biết địa chỉ mà, tao sẽ dắt mày đi xem ngôi làng của những kỳ hoa, dị thảo. Cho mày coi vì sao tao lại kiêu hãnh vì gốc gác của mình như vậy.”

Rất nhanh, tôi đã có mặt tại Nam Định vào tờ mờ sáng hôm sau. Cái se se lạnh của mùa đông vẫn còn đang vương vấn bám víu lại đất nước trong những ngày cuối năm. Con đường đông đúc, nhộn nhịp tràn ngập tiếng cười của trẻ nhỏ, lời hỏi thăm vội vàng của bố mẹ chúng và những cụ già từ tốn cầm nhành đào đang e ấp chuẩn bị bung nở rực rỡ vào đúng thời điểm. Không khí ẩm ướt, mưa nhỏ li ti mang theo mùi mộc mạc mà tôi chẳng bao giờ cảm nhận được qua một học kì mải miết ở Thủ Đô.

[XU?T B?N] NH?T TH?C TO?N PH?NN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?