Năm 28 tuổi, tôi gần như đạt được những gì bản thân mình trước đây từng mong cầu.
Tôi đang ở chung nhà với Minh Nhật, hai đứa mua một căn chung cư có đầy đủ tiện nghi, chúng tôi mua được xe và hiện đang rất hài lòng với cuộc sống mình có hiện tại.
Minh Nhật đang làm giám đốc điều hành cho một công ty con chuyên về thiết kế nội thất của Sơn Nguyễn Group. Còn tôi cũng dần có chỗ đứng nhất định trong ngành nghề của mình, tôi được cử đi đàm phán những dự án quan trọng, va vấp nhiều hơn và ngày càng thấy rõ tầm quan trọng của kiến thức.
"Ánh Dương sinh rồi đấy anh. Sinh đôi! Hai đứa nó kháu khỉnh lắm." Tôi mở hình hôm qua mình mới chụp được ở bệnh viện cho anh xem.
Minh Nhật chẹp miệng: "Ờ đấy! Anh cũng quên chúc mừng, dạo này đang đến đoạn chuyển giao nên nhiều việc quá."
"Em biết anh quên nên đi xe đến chúc mừng từ tối qua rồi. Dạo này nhiều việc quá đúng không? Chắc anh mệt lắm." Tôi đi đến bàn làm việc, chậm rãi xoa bóp thái dương cho anh.
Anh phì cười, nhắm mắt thư giãn ngửa cổ ra sau. "Em không cần lo cho anh làm gì... Cứ vui vẻ mà sống, anh mệt thì kệ anh, đừng vì anh buồn mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em. Mà buồn quá thì cứ lấy thẻ của anh mà quẹt."
Tôi cười mỉm. "Thế mà hồi đại học vay em 50.000 để ăn mì tôm. Giờ anh đổi đời nhanh gớm đấy.”
“Em đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, càng nghĩ anh lại càng thấy khâm phục bản thân. Giờ mà cho anh thử lại chắc anh chẳng dám mất.” Anh nói.
“Hôm nay sinh nhật anh đấy! Anh muốn gì không? Em tặng anh.” Tôi ân cần hỏi.
Minh Nhật nhoẻn miệng, anh xoay ghế lại ôm lấy eo tôi. "Hôm nay anh muốn gì à? Hừm... để tối đi, tối nay anh dắt em đi chỗ này.”
“Sinh nhật của anh mà anh dắt em đi ấy hả?” Tôi láu táu nói: “Có vấn đề gì đúng không?”
Minh Nhật véo má tôi, anh chậm rãi bảo: “Việc của em là đi cùng anh thôi, sinh nhật của anh mà, em phải chiều anh đúng không em?”
Tôi vẫn chưa hết thắc mắc. "Anh muốn gì ở em?"
Thấy tôi bối rối, Minh Nhật càng được nước lấn tới, anh nhìn tôi bằng đôi mắt mãnh liệt hơn. “Em nghĩ anh muốn gì?”
Thái độ của Minh Nhật khiến tôi không khỏi tò mò, nhưng tôi cũng chẳng dám hỏi thêm gì nhiều bởi hôm nay là sinh nhật của anh. Vậy nên tôi bèn tranh thủ sửa soạn trong lúc đợi anh làm việc để tối đi cùng anh.
Đến khoảng 21 giờ tối, Minh Nhật mở cửa bước vào phòng tôi. Thấy tôi đang khó khăn trong việc kéo khóa áo, anh liền đi tới trợ giúp.
“Anh có thể nói cho em biết là anh đang dự tính gì được không?” Tôi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
Minh Nhật tiếp tục giữ im lặng, sau khi kéo khóa xong anh với tay lấy chiếc áo dạ dài rồi khoác lên vai tôi. Anh ân cần cầm lấy tay rồi và dắt tôi ra ngoài xe, mặc tôi có tò mò nhìn anh thế nào anh vẫn nhất quyết không mở miệng.
“Công viên này hồi xưa tụi mình hay ra lắm đây nè! Giờ được trang hoàng trông đẹp hơn hẳn nhưng nét cũ thì mất cả rồi.” Tôi nhìn qua cửa sổ mà lòng không khỏi xót xa.

B?N ?ANG ??C
[XU?T B?N] NH?T TH?C TO?N PH?N
RomanceTrong chuy?n xe bu?t ??n tr??ng m?i, ?nh Nguy?t nghe ???c cu?c trò chuy?n c?a Minh Nh?t v?i ?ám b?n c?a mình. Cái chi?n tích ??m mùi c? ?? trap con bé hoa kh?i kém tu?i nghe th?t ng?a tai làm sao. ?nh Nguy?t d?n lòng kh?ng nên d?y d?a vào m?y ??a nh...