抖阴社区

CH??NG 35: T?i qua c?ng kh?ng th?y em s? t?i nh? v?y

203 10 0
                                    

Edit: Socola Bạc Hà

25-2-2024

Làn gió thổi qua bên ngoài cửa sổ, không khí trong phòng lại vô cùng ấm áp.

Không biết là do cô cố ý hay vô tình, Đàm Khải Thâm khi nghe thấy câu nói đó đã mỉm cười.

Cô vẫn nhớ đến chuyện này.

Đợi lâu không thấy hồi đáp, tay của Bạch Tranh vô ý níu chặt lấy anh như một lời thúc giục.

Đàm Khải Thâm nhìn cô một hồi liền cúi đầu xuống, ghé sát đôi môi mỏng vào tai cô, thì thầm hai chữ: "Vẫn tính."

Nghe thấy, đôi mày của cô gái đang nằm trên giường thả lỏng ra một chút, mượn sức mạnh của hơi men trong người xác định lại lần nữa, "...Anh đừng có lừa em."

"Không lừa em." Nụ cười của người đàn ông vẫn chưa hề tắt đi.

Có được đáp án mình mong muôn, Bạch Tranh cảm thấy yên tâm, hơi thở trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng tay vẫn níu chặt lấy anh không buông.

Đèn ngủ trên đầu giường đã tắt, Đàm Khải Thâm đắp thêm chăn mua từ bên ngoài về cho cô.

Cùng lúc đó, chiếc điện thoại ở trên bàn trà ngoài phòng khách bỗng reo lên.

Anh nghe máy, đi dần về phía cửa sổ.
"Em gọi được cho Tiểu Tranh chưa?"

Giọng điệu của Đàm Ngữ Lâm hiếm khi gấp gáp như thế này, "Có biết con bé đang ở đâu không."

Đàm Khải Thâm dừng bước, nét mặt trầm tĩnh được phản chiếu trong ô cửa kính, "Đang ở chỗ của em ."

"........." Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, dường như nhất thời không biết phải nói gì.

Một hồi sau, Đàm Ngữ Lâm ngập ngừng đáp lại một câu: "...Cái gì mà đang ở chỗ em , hai người đã làm gì rồi."

Đàm Khải Thâm nhìn thấy ánh đèn bên ngoài cửa sổ, cười nhẹ, ánh mắt dao động một hồi, "Trước mắt thì vẫn chưa làm gì."

"Vậy thì tốt." Vì để không phải nghe thêm lời lẽ kì quặc nào khác, Đàm Ngữ Lâm trực tiếp ra lệnh, "Không cần biết hai người đang ở đâu, lập tức đưa con bé về đây ngay."

"Chuyện này tôi không quyết định được, chị phải hỏi cô ấy."

"Hỏi nó sao? Cậu nghĩ rằng tôi không biết trong lòng cậu đang tính toán những gì sao?"

Đàm Khải Thâm không nhanh không chậm đáp, "Nếu chị biết, thì càng phải nên tác thành cho tôi."

Câu nói này đã chặn lại hết những lời Đàm Ngữ Lâm vốn muốn nói ra.

Bà ấy hiểu rõ Đàm Khải Thâm, từ trước đến nay, anh luôn rất tự tin và điềm tĩnh, không cần dốc hết sức lực cũng có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn, những người có thể khiến anh hạ mình cúi đầu, trên thế giới này chỉ có thể đếm bằng đầu ngón tay.

"Cậu nghĩ tôi không muốn tác thành cho cậu sao?" Suy nghĩ một hồi, Đàm Ngữ Lâm lại tiếp tục nói: "Cậu xem xem người mà cậu muốn đi, khoan hãy nói đến khoảng cách tuổi tác giữa hai người cách nhau bao xa, chỉ nói đến quan hệ giữa con bé và Phó Minh Tu, cậu nói xem sau này tôi phải dùng ánh mắt thế nào để nhìn con bé."

"Sống chung lâu rồi thì sẽ thích ứng được thôi." Anh vốn không cảm thấy đây là vấn đề.

"........." Đàm Ngữ Lâm thật sự đã bị anh làm cho tức đến không thể chịu được, "Sao tôi nói mãi cậu vẫn không hiểu vậy, bỏ đi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua đó đón tiểu Tranh."

Đàm Khải Thâm không đáp lại.

[ Edit ] ?? Em ? Trong LòngWhere stories live. Discover now