抖阴社区

〖叠贰础厂罢〗6

115 4 3
                                        

"..."

"Tới giờ hẹn rồi."

"Bọn Mafia Cảng còn chẳng thể đến đúng giờ. Thực thiếu chuyên nghiệp làm sao."

"Có lẽ bọn chúng muốn tế nhị báo đi thông điệp trao đổi tiền thưởng thất bại, nếu người Nhật không tư duy theo cung cách vòng vèo như đám người châu Âu." Gã đàn ông người Mỹ nói, giọng điệu đậm chất dân xứ Nassau của miền Đông Hoa Kỳ, đầy mùi trịch thượng của những khóm dừa ngả mình bên các biệt thự nối đuôi nhau kéo dài hướng ra bờ biển East End, và của cả những bữa tiệc với thảm đỏ trải dài đến cả ngàn ki-lô-mét. Chúng nối sang tận các vùng Châu Âu nội trong vịnh Long Island của những ánh đèn màu, nơi đêm thì dài nhưng ngày lại ngắn, nơi thời gian và không gian hữu hạn, còn niềm vui của con người mới chạm ngưỡng vô hạn. (1) "Tay Nakahara mới lên chức Boss đó chẳng có vẻ ra dáng mafia gì cả. Cứ thế này hẳn có lẽ chẳng chóng thì chầy, thủ cấp của bạch hổ cũng sẽ về tay người nên sở hữu nó."

"Ngài Fitzgerald, nhận xét về người Châu Âu của ngài làm tôi cảm thấy bị xúc phạm đó." Quý cô của giờ trà chiều Luân Đôn đáp lời, và theo như thông lệ trong sương mù và mưa rào của Anh quốc, thanh sắc đều đều vẫn nguyên vẹn như cách cô đã luôn khiến Tháp Đồng Hồ sừng sững tọa lạc tại trung tâm của thế giới, nơi ánh mắt bản thân đã tham chiếu tất cả những siêu năng lực gia trên đời với sự hời hợt cực đoan nhất. "Khác với đôi mắt của Chúa trời (2), phải để ý từng hành vi riêng lẻ thuộc về mỗi cá thể, rồi tự mình hun đúc ra kết quả sau cuối, tôi thuộc loại người ưu tiên chất lượng hơn. Ý tôi là... hầu hết mọi sự tồn tại trên thế giới này đều có thể tách lớp ra thành vài loại hình duy nhất ở mức độ tương đối nguyên thủy và đơn giản. Nhưng Tháp Đồng Hồ vốn không tuân theo nguyên tắc này, nên cá nhân tôi cho rằng ngài có thể hành động phó mặc tuỳ theo mong muốn cá nhân, ngài Fitzgerald ạ."

Thanh âm cuộc trao đổi không hẹn mà cùng rơi xuống cạnh bên những tích tắc đồng hồ nằm phía bên thứ ba của cuộc gặp mặt, từ phía kẻ vẫn chưa từng lên tiếng trong suốt quãng thời gian luận bàn khi nãy.

Mượn vấn đề xoay quanh trục của siêu năng lực vĩ đại nhất thế giới, The Guild đã gửi đi hoa và thiệp mời về một cuộc họp mặt khẩn cấp. Là cá thể đứng đầu của những kẻ vốn đã sở hữu danh tiếng bùng nổ trong việc luôn luôn sử dụng vật chất để giải quyết mọi vấn đề trong cuộc đời – dù hữu hình hay siêu hình, Francis cho rằng thứ duy nhất bản thân còn thiếu sót, vừa vặn làm sao, lại chỉ gói gọn trong hai cái danh xưng "chính thức" và "hợp pháp", tựa như Tháp Đồng Hồ nơi Dame Agatha Christie  thuộc về. Gã đàn ông người Mỹ biết, rằng đằng sau những cơn mưa rào và những chiếc dù đen của tháp Big Ben lúc vào năm giờ chiều, nơi này chẳng là gì ngoài tấm lá chắn bất hoại trước sự nảy sinh dồi dào của tầng lớp siêu năng lực gia đầy rẫy nguy cơ cần phải hết mức cảnh giác. Trở thành đồng minh với Agatha sẽ giúp hắn không cần quá bận tâm tới Sở Mật Vụ của Nhật Bản, cũng sẽ có thể nhờ thế mà toàn quyền lợi dụng vị thế của Tháp Đồng Hồ để lắp ráp lại những mảnh ghép còn khuyết thiếu trên bức tranh tuổi đời non trẻ và ngắn ngủi của The Guild. Và nếu xét theo một hệ số trực quan nhất, hắn có thể tự tin mà khẳng định rằng cả hai tổ chức đang có mặt tại đây đều đại diện cho sự quyền uy và tối ưu nhất của một thế giới vừa hỗn loạn cũng vừa có trật tự. Tháp Đồng Hồ xuất hiện như một nỗi sợ nguyên thủy về quyền uy tuyệt đối, còn con cá nhà táng của ngài Fitzgerald lại tựa cái hòm đầy ắp tham vọng để đời mà hữu hình, song song cùng những bản tính của con người lập lập lờ lờ rất dễ để khống chế khi được cung cấp cho đủ cả vật chất lẫn tinh thần.

[BSD] Ya'aburneeN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?