"Sao rồi?"
"Chẳng thấy Tiger-man đâu." Người đàn ông tóc vàng nhún vai. "Chỉ thấy mỗi tên này." Anh ta xoa cằm, nghĩ ngợi một lúc rồi mới chuyển hướng nhìn qua phía đồng nghiệp tóc dài của mình: nom anh ta hơi mệt mỏi. "Anh tìm kỹ chưa?"
"Tôi không..." Người tóc đen khựng lại, khụt khịt vài lần rồi mới chậm chạm đáp - giống như một con bạch tuộc khổng lồ đang từ từ trườn lên mặt đất với những xúc tu dài ngoằng và nhớp nháp. "... ngửi thấy gì."
Người kia đáp, trong khi vẫn đang bóp cổ bác sĩ Mori, mày nheo lại tỏ vẻ khó chịu. "Ông vẫn không chịu nói à?"
"Tôi..." Viện trưởng thở hừ hừ vì thiếu dưỡng khí , gương mặt tèm nhèm nước mắt sinh lý, tóc mái xõa xuống che đi ánh mắt đục trầm và nước da tái màu, "... chẳng hiểu anh nói gì." Bác sĩ giơ hai tay, "Như anh thấy đấy, anh đã suýt giết chết tôi, nhưng tôi còn chẳng thể phản kháng. Tôi không có siêu năng lực. Anh đâu tìm thấy tên tôi trong bất cứ hồ sơ nào — tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, giờ tiếp nối chức viện trưởng của nơi này thôi..."
Anh ta tiếp tục nhăn mày, nắm tay cũng đã lỏng ra một chút.
"Ông nói nhiều quá đấy."
"Nhưng đúng mà, Steinbeck." Người kia ngáp dài một cái. "Ngài Fitzgerald đã tốn mấy lần thăm hỏi ai đó, ở đâu đó, về vụ này vì nghi rằng, có gì đó, không đúng. Nhưng có tìm thấy gì đâu."
"Tôi có hỏi đến ý kiến của anh không, Lovecraft?"
"Nhưng mà cậu làm ông ta sắp chết rồi. Ngài ấy sẽ không thích đâu. Tôi cũng ghét mấy cái xác. Khó xử lý lắm—"
"Được rồi được rồi!" Anh ta hơi nóng nảy khi đứng thẳng người dậy, đã buông bác sĩ Mori ra để xốc ông lên vai lên mình, loạng choạng như muốn đi ra xe ô tô. "Anh khó hiểu quá đấy, anh Lovecraft.", xong lại quay ra tiếp tục cảnh báo người trên vai mình:
"Này, bác sĩ, tôi cho rằng ông không nên khôn lỏi đâu. Tuy không rõ ngày xưa ông từng thế nào, nhưng chúng tôi thừa biết rằng Tiger-man lần xuất hiện gần đây nhất là ở nơi này. Tôi biết ông vẫn đang cố gắng che giấu - nên tốt nhất là cái miệng ngoan cố của ông nên thành thật mà khai hết ra đi - trước khi lên Moby Dick, và ông sẽ phải chịu đủ. Đừng có đối xử với mọi người như cún con."
"Tôi cũng thích cún con." Người đàn ông tên Lovecraft giơ tay, tiếp tục cắt ngang. "Lông của chúng rất mượt, sờ vào rất thích. Không như lông hải cẩu. Vừa ướt sũng vừa dễ sặc."
"... ?"
Steinbeck nhìn người kia, mắt hơi trợn tròn, cảm thấy một lời tếu táo vô tình của đối phương thế nào mà thậm chí còn đáng sợ hơn lời đe dọa mà mình đã vắt óc nghĩ ra. Nên anh quyết định chọn cách mặc kệ.
"Nhưng chúng tôi sẽ không giết ông đâu, bác sĩ." Steinbeck nói, "Nếu ông biết điều."
"Cái này... thì," Bác sĩ Mori ho khùng khục như một người bị lao nặng, cổ họng vẫn đau rát, "Mấy đứa nhỏ vẫn rất thích tôi vì tôi chẳng mắng mỏ hay cọc cằn bao giờ đó..." Ông cố gắng mỉm cười, "Đây cũng là một loại biết điều chứ nhỉ?"
"Thế thì tốt." Anh ta gật đầu, "Chỉ cần ông biết nên làm gì nên nói gì, chúng tôi sẽ giữ cho ông sống ở trên Moby Dick, và chờ Tiger-man lộ diện. Chậc, cũng thật là vô ích. Nếu đúng như tình báo của chúng tôi nói - thì thằng nhóc đó chỉ là một đứa con nít mít ướt và yếu đuối - tôi đoán rằng có khi ông đã khiến nó có khái niệm lầm tưởng về tình thương rồi, nhất là với kiểu hoàn cảnh đặc thù như thế. Kiểu vậy thì thảo nào nó cũng sẽ tìm cách cứu ông và tự rơi vào tròng. Thật khó để hiểu sao ông lại quyết định bảo vệ nó."
"Đáng tiếc." Anh ta bỗng thở dài, "Ván cờ này ông đã được định sẵn ngay từ đầu là phải thua rồi, bác sĩ Mori." Steinbeck nhăn mày, bàn tay vòng quanh người viện trưởng cũng không còn gắt gao nữa. "Không ai có thể thắng được The Guild."
"Kể cả tôi."
Bác sĩ Mori chỉ bật cười, không nói gì.
Ông hướng mắt lên chiếc kính lồi ở ngoài đầu đoạn những con ngõ nhỏ giao nhau, hơi nheo mắt như muốn nhìn rõ hơn điều gì.
Bóng tóc vàng ôm chặt lấy một đứa nhỏ, che đi hoàn toàn sự hiện diện của con người.
Mori cúi đầu và nghĩ, âm thầm tưởng tượng ra viễn cảnh ấy.
Phải nghe lời Elise đó nhé, Atsushi.
***
Atsushi hoảng loạn, nằm yên lặng ở trong góc phòng. Cô y tá vẫn đang đứng ở ngoài với mái tóc vàng mượt mà thường ngày giờ đây đã rối nhùi: vốn cậu chưa từng thấy cô mệt mỏi bao giờ, chỉ có sự nghiêm khắc nằm ở trong ánh mắt xanh dương vẫn luôn âm trầm như đại dương ấy - vậy mà giờ Elise nhợt nhạt và tay chân buông thoải như một con rối không có sức sống - những ngón tay cắm sâu vào da thịt làm lòng bàn tay hằn đỏ, cậu đã hình dung ra chính như một con hổ ác nhân khiến tất cả mọi người phải chết.
"Tại sao chúng không phát hiện ra hai người?" Người đàn ông đội mũ nheo mắt, "Cũng tài đấy. Hai người dùng mẹo vặt cuộc sống gì thế?"
Elise nhắm nghiền mắt. Cô ngồi sụp trên chiếc ghế sô-pha vẫn còn lốm đốm máu ban nãy của bác sĩ Mori, hai tay ôm mặt, không trả lời. Hơi thở của cô vốn không có thật, nên hiện tại Elise càng giống như một con búp bê hỏng hóc, bị om sứ và chỉ cần một va chạm nhỏ là sẽ vỡ tan.
"Xa Boss thì sẽ thành thế này à?" Người kia tiếp tục nói, giọng hơi khích bác, "Giống chó săn nhỉ. Nhìn thì nguy hiểm nhưng thực chất là cậy gần chủ cả."
"Em nói chuyện thô lỗ quá, Chuuya." Người đàn ông còn lại đã bước sâu hơn vào trong phòng, trên vai anh ta còn khoác nguyên chiếc vest màu xám ghi, "Không nên như thế đâu." Anh lại gần cô y tá hơn một chút, nhăn mày - nhưng không phải kiểu phán xét - mà chỉ như một đôi mắt thông thái đang tìm kiếm nguyên do nằm sâu sau một điều gì - "Chắc cô ấy không thể giúp gì chúng ta nữa." Ngắm nghía một lúc, anh ta thu người, đứng thẳng, "Có lẽ là cho đến khi bác sĩ Mori trở về."
"Chậc." Boss của Mafia Cảng, kỳ lạ thay, lần này lại không nổi điên lên với việc một người cấp dưới (vì theo lý lẽ, không ai có thể quyền lực hơn Boss, đây là lý do Pháp lệnh Bạc đã sớm trở thành một thứ đáng sợ trong truyền thuyết mafia hai đời trước); anh ta chỉ cho tay vào túi quần và quay lưng, không để ý tới trợ lý của viện trưởng nữa. "Thôi đi, Verlaine."
Người tóc màu hung tặc lưỡi, những lọn dài đung đưa theo cử động, mùi rượu vang nhàn nhạt váng vất theo đường nét anh ta, hoàn toàn trái ngược với cách trang trí đầy ruy băng và sắc màu rực rỡ.
"Nghe giả tạo quá, sặc mùi đường nhân tạo như cái bánh croissant dở tệ của anh vậy."
"Vậy là em vẫn ăn nó." Người tên Verlaine kia mỉm cười.
"... Lúc đó tôi đói thôi." Chuuya không quay người nên không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta, nhưng giọng nói thì vẫn vậy, chẳng có bất cứ chuyển biến nào mới cho thấy người này đang vui hay buồn.
"Vậy xử lý chuyện này như nào đây?"
"Em có ý kiến gì không?"
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế tiêu chuẩn của mình, để bọn họ tiếp tục trò chuyện bình thản và đều đều, giống như chẳng biết tới sự hiện diện của Atsushi trong căn phòng này. Giống như lửa và nước: chúng đáng sợ, nhưng đều từ bỏ Atsushi.
Cậu run rẩy nhưng không thể khóc, đuôi mắt ráo hoảnh và khô ran - có một cái gì đó thẳm sâu hơn trong cậu đang cục cựa đòi tỉnh dậy, Atsushi biết nó là gì. Chẳng cần tưởng tượng ra, chỉ cần nhắm mắt thôi, và nó sẽ ở đó. Dazai đã bảo cậu chỉ hợp với bạo lực, và cậu chỉ biết cách sử dụng bạo lực, chứ sẽ chẳng có cách nào để sống thoát khỏi nó. Nếu cậu tìm cách trốn khỏi nó, nó sẽ quay lại và tìm cách khiến cậu phải chết theo một cách đau đớn nhất – bằng chứng rõ ràng nhất là cái chết của viện trưởng trước đây, và bây giờ thậm chí còn là sự mất tích của bác sĩ Mori, người đã luôn sẵn sàng cưu mang cậu Mọi thứ như đang nhắc nhở cậu về con đường duy nhất Atsushi có thể lựa chọn: trở lại với bóng tối, và không có cách nào sống trong ánh sáng. Gục mặt vào đầu gối khi mùi máu ám ảnh trở về, Atsushi tự hỏi vậy tại sao Dazai lại đuổi cậu đi.
Cậu vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng tối.
"Đem theo cậu ta trao đổi với bên đó luôn được không?" Boss của Mafia Cảng nhăn mày khi thấy vai Atsushi run lên. Anh ta bẻ cổ tay và giãn vai, giọng nói bỗng chùng xuống như thể rất không vừa lòng, "Tôi cũng hơi mệt với mấy gã đó rồi. Cho cuốn xéo luôn có vẻ hợp lý."
"Em lại nói những thứ em không làm được rồi." Người kia tiến đến, chộp lấy mũ của đối phương, xoay một vòng rồi lại đặt xuống. "Như lúc vẫn muốn cao lên chẳng hạn."
"? Không phải lúc đó anh trốn chui trốn nhủi ở dưới tầng hầm à?"
"Ồ, anh còn đan cho em mỗi cái mũ len xếp tầng cao mười hai cen-ti-mét đấy." Anh ta thoải mái bước đến trước Chuuya, "Có muốn đổi không?"
"? Anh có nhớ ở đây ai là Boss không thế?"
Verlaine chỉ nhún vai, nối tiếp cử chỉ duy nhất của Chuuya là một cái tặc lưỡi nhỏ.

B?N ?ANG ??C
[BSD] Ya'aburnee
FanfictionCommission hoàn thành b?i Tái Ki?n, mình ch? là biên k?ch, ch? ??o n?i dung, giám sát quá trình, và beta. Fic có y?u t? CharxOC (c? th? là Fyodor DostoevskyxOCxNikolai Gogol), kh?ng thích th? lo?i này vui lòng click back. Bìa: N??c Lu?c (FB)