"Phiền thế nhỉ..."
"Cái này là chỉ thị cuối cùng của người tiền nhiệm, và chỉ thị này còn bao gồm người tiền nhiệm của người tiền nhiệm nữa. Nên cũng là một chuyện khó để xứ lý đối với Chuuya thật."
"Đừng nói như kiểu nếu là anh, mọi chuyện sẽ dễ hơn." Đối phương tặc lưỡi, "Sống ở dưới hầm quá lâu đương nhiên sẽ khiến người ta thiếu kỹ năng sống và rất hay ảo tưởng về năng lực của bản thân đấy."
"Anh lại thấy em rất thích lứa trẻ anh đào tạo mà." Anh bật cười, "Cả về phương diện chiến đấu lẫn phương diện xã hội. Anh vẫn luôn rất thích cách em phát triển đường dây đá quý và thu lại lợi nhuận với phương pháp tẩy trắng mới đó. Anh đã đọc đầy đủ bản báo cáo hai mươi bảy trang của Chuuya để có thể hiểu em trai anh đang làm gì đấy."
Chuuya nhăn mày, nhưng không đáp. Chỉ có một tiếng tsk khe khẽ trong vài giây, rồi chìm dần. Anh ta đút hai tay vào túi quần, mặt trời chiếu chéo qua dáng người khiêm tốn của anh.
"Đừng nói chuyện linh tinh." Phàn nàn, nhưng chẳng khó chịu, Chuuya chỉ hơi cúi đầu. "Tính chuyện của bây giờ đi. Giờ sao?"
"Trêu em một chút thôi." Verlaine giờ cũng đã quay người, xoay vai Chuuya về một góc chếch mười lăm độ, giơ tay như đang ra hiệu với ai. "Nói xin chào với anh ấy đi, Chuuya. Bonjour, monsieur."(1)
"Hả?"Người kia dường như đang đứng ở nơi cách đó chừng chỉ vài chục mét, cảm giác như đang nhăn mày, tay vẫn đang áp sát chiếc điện thoại Burberry cổ điển bên má. Anh ta quay đầu, có lẽ đang bắt buộc phải trả lời cho xong những vấn đề của người bên đầu dây điện thoại dẫu ánh mắt đã hướng hoàn toàn về phía bọn họ. Ước chừng đến vài phút sau, đối phương mới tắt điện thoại, nghiêm nghị để hai tay song song với gấu quần, có chút vội vã để bước đến gần Paul hơn một chút, anh ta cũng mặc một bộ suit màu ghi nhạt, còn thơm mùi nước xả vải hãng Kurkdjian, loại giống như Verlaine dùng, thanh lịch và đẳng cấp, anh từng nói: và thậm chí đúng là vẫn đang nhăn mày.
"Tout se passe comme prévu?" (2) "Anh trai" của thủ lĩnh Mafia Cảng mỉm cười, giơ tay như muốn đón một cái ôm. "Cậu tài quá, mon ami!" (3)"Còn cậu thì..." Tiếng Nhật của đối phương hơi bập bẹ, chân mày nheo lại như hai mũi kiếm sắp va chạm. "Tu es vraiment embêtant, Verlaine!" (3)
"Vẫn chưa thành thục tiếng Nhật à, ngài thanh tra quốc tế?" Verlaine bật cười, không nhận được cái ôm của người nhưng cũng không khó chịu. "Tôi tưởng cậu là siêu thiên tài cơ mà."
"Chậc, đừng nghĩ rằng mỉm cười và nói chuyện thân thiện có thể xóa bỏ sự thật rằng cậu đã phá hỏng một phần mười kỳ nghỉ của tôi." Người kia nói, vẫn cằn nhằn, giờ mới tiến đến xoa nhẹ một cái vào vai Verlaine. Anh ta gần như chẳng coi Atsushi tồn tại. Hay thậm chí là kể cả chính Chuuya. "Không phải cậu tính toán trước rồi đấy chứ?"
Verlaine chỉ mỉm cười. "Xem chừng cậu vẫn giỏi nhất là trò tỏ ra bí hiểm."
Người kia đáp, "Tôi vẫn luôn nghĩ cậu chưa chết." Anh ta nhăn mày, "Nhưng cái tôi không ngờ là trông cậu—"
"Chẳng khác gì?"
Đối phương đảo mắt. "Không có thời gian tán nhảm với cậu nữa, tôi phải đi lên Tokyo đây. Họ bảo tôi trên đó còn có siêu năng lực gia nào nguy hiểm nhất nước Nhật mà cần tôi để tâm một chút. Chết tiệt, kỳ nghỉ mà cũng không yên thân với tổ chức."
"Người tài giỏi thì sẽ không được phép ngơi nghỉ đâu." Verlaine lùi lại, đột ngột kéo Chuuya về phía mình. "Em trai tôi. Il est beau, n'est-ce pas?" (4)
"?Tu me méprises, Verlaine?" (5)
"Thật mà." Verlaine mỉm cười – nhưng không phải một lần nữa, một lần nữa mà giống những lần trước – có cái gì đó đã khác đi ở lần này. "Je l'ai toujours aimé." (6)
Người đàn ông kia khựng lại, giống như thể đã nghe được một điều gì đó hiếm hoi trong đời mình. Anh ta đứng nghiêm, nhìn về phía Chuuya, suy nghĩ trong vài phút đằng đẵng rồi mới quay lưng, "Được rồi", anh ta nói, trong khi vừa đi thẳng về phía trước, vừa có dự trù kết thúc cuộc trò chuyện bằng những từ tiếng Nhật hơi díu lại nhau - có lẽ là vì âm sắc đặc thù của người Pháp, hoặc cũng có thể vì sự lười biếng trong việc bày tỏ cảm xúc của một thanh tra quốc tế - vừa vẫy vẫy tay, vẻ trang nghiêm giờ đây đã lộ ra một lớp đủng đỉnh nho nhỏ như được một lượt màu nước dễ thấm phết lên. "Tôi đã nhờ người đưa vị bác sĩ đó về địa chỉ anh gửi cho tôi hôm trước để chữa trị rồi đấy. Có lẽ chỉ vài phút nữa thôi, hai người nên trở về sớm đi."
Verlaine gật đầu. "Vẫn là lời cảm ơn của tôi, một lần nữa." Đuôi mắt của anh cong lên, bàn tay choàng quanh vai của Chuuya cũng đã buông ra chút ít, "Anh đã giúp tôi bớt đi rất nhiều việc đấy."
"Chậc, đám The Guild thì vẫn chuyên môn phiền phức như này mà." Giọng anh ta khuất dần, gần như sắp trôi vào gió. "Chẳng bao giờ tôi ưa nổi mấy tay Bắc Mỹ. Ồn ào và vô kỷ luật kinh khủng."
"Haha, xem chừng đồng nghiệp mới của anh rất tệ nhỉ." Lucien Létinois (8) quay lại trong tiếng cười của đối phương, ánh mắt không còn bình thản nữa. Anh ta chuyên chú nhìn ngược về phía Paul Verlaine, và dù rõ ràng đang đứng ngược sáng, thì những xao động trong ánh mắt anh ta là quá rõ ràng để một ai có thể ghi đè lên sự thật ấy với những quan sát vụng về sinh ra từ quan điểm chẳng có gì mạnh mẽ hơi ngôn từ – vì những ánh mắt thì vẫn luôn váng vất một số xúc cảm mà chỉ cần nghĩ đến thôi là sẽ run rẩy, không cách nào chấm bút được xuống giấy để tường trình trái tim của chính mình.Nhưng sẽ không có ai có thể hiểu anh ta đang nghĩ gì. Ấy chỉ là những xao động một mình Lucien Létinois hiểu. Cuối cùng, thanh tra chỉ thở dài khi khoát tay – nương theo vạt áo choàng bay lên theo chiều gió – rồi biến mất khi đôi môi đã thôi mấp máy những tín hiệu mờ nhạt mà chỉ có một người đã rất gần với nhịp đập của một con tim sắp chết có thể đọc ra."Hãy sống thật tốt, Paul."
"Je suis juste..."
"J'espère que tu seras heureux." (9)
Cùng lúc đó, điện thoại Chuuya rung lên, báo tin rằng bác sĩ Mori đã được đưa đến trụ sở cứu chữa của Mafia Cảng, hiện chờ chỉ thị tiếp theo của Boss đương nhiệm.
"Về thôi."
"Ừ."
***
Chú thích:(1) "Chào ngài" trong tiếng Pháp.
(2) "Mọi chuyện đúng như sắp xếp sao?"
(3) "Bạn tôi."
(4) "Cậu phiền quá đấy, Verlaine."
(5) "Đẹp trai đấy chứ?"
(6) "Cậu đang coi thường tôi đấy à?" Ý chỉ ở đây là người này không tin một sản phẩm nhân tạo như Paul lại có em trai.
(7) "Tôi vẫn luôn yêu thương em ấy."
(8) Ngoài đời, Lucien Descaves là học trò yêu thích của Paul Verlaine, người có tác động đủ lớn đến cuộc đời của Paul Verlaine và thường xuất hiện trong thư tin của ông. Sau khi Lucien Létinois chết, Paul Verlaine đã phải chịu một đả kích lớn về tinh thần.
(9) Câu cuối cùng của Lucien là "Tôi chỉ mong cậu hạnh phúc."

B?N ?ANG ??C
[BSD] Ya'aburnee
FanfictionCommission hoàn thành b?i Tái Ki?n, mình ch? là biên k?ch, ch? ??o n?i dung, giám sát quá trình, và beta. Fic có y?u t? CharxOC (c? th? là Fyodor DostoevskyxOCxNikolai Gogol), kh?ng thích th? lo?i này vui lòng click back. Bìa: N??c Lu?c (FB)
〖叠贰础厂罢〗11
B?t ??u t? ??u