抖阴社区

Ch??ng 17: L?i xin l?i

2 0 0
                                    


Tiếng chuông trường ngân vang, báo hiệu giờ học kết thúc. Sân trường THPT Nguyễn Trãi Đông như bừng tỉnh sau một ngày dài. Từng tốp học sinh lần lượt rời khỏi lớp học, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.

Hạ An vẫn ngồi lặng lẽ trong góc lớp, ánh mắt dõi theo từng dòng chữ trên quyển vở nhưng tâm trí cô lại đang trôi dạt ở nơi khác. Hôm nay, cô quyết định mình không thể tiếp tục tránh né Minh Vũ. Từ sau buổi thuyết trình hôm trước, cô nhận ra bản thân đã vô tình làm cậu tổn thương vì những ngập ngừng, những nỗi sợ không tên.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Hạ An quyết định đến gặp Minh Vũ. Cô bước xuống sân trường, nơi ánh nắng vàng rực chiếu lên những chiếc lá khô rơi rụng trên nền gạch cũ. Minh Vũ đang đứng bên dãy hành lang, cậu dựa lưng vào tường, đôi mắt khẽ nhắm lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hạ An dừng lại cách cậu vài bước, hơi do dự. Cô nắm chặt lấy quai cặp, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.

"Vũ..."

Minh Vũ mở mắt, quay sang nhìn cô. Ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt cậu, tạo nên một vẻ trầm lặng mà Hạ An chưa từng nhận ra trước đây.

"An," cậu khẽ nói, giọng điệu bình thản nhưng không giấu được sự xa cách. "Cậu tìm mình à?"

Hạ An gật đầu, bước thêm một bước về phía cậu. "Mình muốn nói chuyện với cậu."

Minh Vũ im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Được thôi. Chúng ta ra sân sau đi. Ở đó yên tĩnh hơn."

Cả hai cùng đi về phía sân sau của trường. Đây là một nơi khá vắng vẻ, chỉ có vài cây bàng già và một chiếc ghế đá đã cũ. Hạ An dừng lại, quay sang nhìn Minh Vũ.

"Vũ, mình muốn xin lỗi cậu," cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.

Minh Vũ nhíu mày, đôi mắt cậu ánh lên sự bất ngờ. "Xin lỗi? Vì chuyện gì?"

"Vì mình đã làm cậu tổn thương," Hạ An tiếp tục. "Mình biết... mình đã khiến cậu cảm thấy mình không rõ ràng, không đủ quan tâm. Nhưng thật sự không phải như vậy."

Minh Vũ nhìn cô, ánh mắt cậu dịu lại. "Mình không trách cậu, An. Mình hiểu cậu cần thời gian để suy nghĩ. Chỉ là... mình nghĩ có lẽ chúng ta nên giữ khoảng cách để cậu không cảm thấy áp lực."

Hạ An lắc đầu, ánh mắt cô đầy kiên định. "Không, mình không muốn khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa hơn. Vũ, cậu là một người rất quan trọng với mình. Mình đã sợ rằng nếu mình nói sai điều gì, cậu sẽ rời xa mình. Nhưng bây giờ mình nhận ra rằng, việc lảng tránh chỉ làm mọi thứ tệ hơn."

Minh Vũ lặng im, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt Hạ An. Cậu không ngờ cô lại dũng cảm thừa nhận cảm xúc của mình như vậy.

"An..." Minh Vũ khẽ gọi tên cô, giọng nói cậu trầm xuống. "Cậu có biết là mình đã rất lo lắng không? Mình sợ rằng cậu sẽ không bao giờ mở lòng với mình nữa."

Hạ An mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy ấm áp. "Mình biết. Và mình xin lỗi vì đã để cậu phải chờ đợi."

Cả hai ngồi xuống chiếc ghế đá. Bầu không khí giữa họ dần trở nên dễ chịu hơn. Minh Vũ kể cho Hạ An nghe về những suy nghĩ của mình trong suốt khoảng thời gian vừa qua. Cậu nói rằng cậu không muốn ép buộc cô, nhưng cũng không muốn từ bỏ mối quan hệ này.

"Cậu biết không, Vũ," Hạ An lên tiếng sau một lúc im lặng. "Mình đã từng nghĩ rằng, nếu mình không đủ dũng cảm để đối mặt với cảm xúc của mình, thì có lẽ cậu sẽ tìm được một người khác tốt hơn mình."

Minh Vũ nhíu mày, vẻ mặt cậu đầy nghiêm túc. "Không, An. Mình không muốn ai khác. Mình muốn cậu, chỉ cậu mà thôi."

Lời nói của Minh Vũ khiến tim Hạ An khẽ run lên. Cô quay sang nhìn cậu, ánh mắt cô long lanh như muốn nói điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng.

"Cảm ơn cậu, Vũ," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Cậu đã luôn ở bên mình, dù cho mình có thế nào đi nữa. Mình thật sự trân trọng điều đó."

Minh Vũ mỉm cười, một nụ cười ấm áp và chân thành. "Mình cũng cảm ơn cậu, An. Cảm ơn vì đã không từ bỏ mình."

Buổi chiều hôm đó, Hạ An và Minh Vũ cùng nhau rời khỏi trường. Ánh nắng chiều chiếu rọi lên bóng lưng của họ, như một lời hứa rằng từ đây, mối quan hệ của họ sẽ không còn những ngập ngừng hay khoảng cách.

Dù con đường phía trước có thể vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng cả hai đều tin rằng, chỉ cần họ ở bên nhau, mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa.

Gi?a Nh?ng Vì SaoN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?