Hạ An ngồi thẫn thờ bên cửa sổ phòng mình, ánh nắng buổi chiều tà rọi qua tấm rèm mỏng, nhuộm cả căn phòng một màu cam ấm áp. Trên tay cô là một tấm vé máy bay – vé khứ hồi của Minh Vũ. Từ sáng sớm, cậu đã đến gặp cô, trao tận tay tấm vé này và nói với cô về quyết định quan trọng của mình.
"An, mình đã suy nghĩ rất lâu," Minh Vũ nói, giọng cậu trầm và đầy chắc chắn. "Mình sẽ đi du học vào tháng sau. Đây là cơ hội mà mình không thể bỏ lỡ."
Lúc ấy, Hạ An chỉ biết im lặng. Cô không bất ngờ trước quyết định của Minh Vũ, vì cậu luôn là người có hoài bão lớn. Nhưng khi nghe những lời ấy từ chính miệng cậu, trái tim cô vẫn không khỏi đau nhói.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm lay động những cành cây ngoài sân. Hạ An ngước nhìn bầu trời qua khung cửa, những đám mây trôi lững lờ như đang lặng lẽ tiễn biệt. Cô nhớ lại khoảnh khắc Minh Vũ đứng trước mặt mình, ánh mắt cậu đầy quyết tâm nhưng cũng không giấu được chút buồn bã.
"Cậu có hối hận không, Vũ?" cô hỏi, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Minh Vũ khẽ lắc đầu, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào cô. "Không, An. Đây là con đường mà mình đã chọn. Nhưng mình sẽ nhớ cậu, rất nhiều."
Câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang tâm hồn Hạ An. Cô biết Minh Vũ không dễ dàng đưa ra quyết định này. Nhưng càng hiểu cậu, cô lại càng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Những ngày sau đó, Minh Vũ bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi. Cậu phải làm hồ sơ, sắp xếp hành lý, và chào tạm biệt bạn bè, người thân. Hạ An muốn giúp đỡ cậu, nhưng cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Mỗi lần đứng trước Minh Vũ, cô chỉ có thể mỉm cười, che giấu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Một buổi chiều nọ, Minh Vũ bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà Hạ An, tay cầm một túi đồ nhỏ. "Cậu có rảnh không? Mình muốn đưa cậu đến một nơi," cậu nói.
Hạ An gật đầu, không hỏi thêm gì. Cô theo Minh Vũ ra ngoài, cả hai cùng đi bộ đến khu đồi nhỏ phía sau trường – nơi họ thường ngồi ngắm sao mỗi tối.
"Vũ, sao cậu lại đưa mình đến đây?" Hạ An hỏi khi cả hai ngồi xuống bãi cỏ, giống như bao lần trước.
Minh Vũ nhìn bầu trời, ánh mắt cậu xa xăm. "Đây là nơi mình cảm thấy yên bình nhất. Và trước khi đi, mình muốn cùng cậu tạo thêm một kỷ niệm đẹp ở đây."
Hạ An im lặng, trái tim cô chợt se lại. Cô hiểu rằng đây là cách Minh Vũ chia tay cô – không phải bằng lời nói, mà bằng những khoảnh khắc đáng nhớ.
"An," Minh Vũ khẽ gọi, ánh mắt cậu chuyển từ bầu trời sang khuôn mặt cô. "Mình biết quyết định của mình có thể khiến cậu buồn. Nhưng mình hy vọng cậu hiểu rằng mình làm điều này không chỉ vì bản thân, mà còn vì tương lai của cả hai chúng ta."
Hạ An nhìn cậu, đôi mắt cô ngấn nước. "Cậu nghĩ mình sẽ buồn sao, Vũ? Mình không buồn. Mình chỉ sợ rằng khi cậu đi rồi, khoảng cách sẽ khiến chúng ta trở nên xa lạ."
Minh Vũ khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng và đầy an ủi. "Khoảng cách không thể chia cắt những người thật lòng quan tâm đến nhau, An. Mình tin rằng dù ở đâu, chúng ta vẫn luôn có một sợi dây gắn kết đặc biệt."
Hạ An không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng dù tương lai có khó khăn thế nào, cô cũng không muốn từ bỏ mối quan hệ này.
Trước khi rời đi, Minh Vũ rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay nhỏ bằng da, trên đó khắc dòng chữ: "Always together."
"Đây là món quà mình muốn tặng cậu," cậu nói, đặt chiếc vòng tay vào tay cô. "Mỗi khi nhìn nó, hãy nhớ rằng mình luôn ở bên cậu, dù khoảng cách giữa chúng ta có xa đến đâu."
Hạ An nắm chặt chiếc vòng tay, nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống. Cô không muốn khóc, nhưng cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
"Cảm ơn cậu, Vũ," cô nói, giọng nghẹn ngào. "Cậu cũng hãy nhớ rằng mình luôn ủng hộ cậu, dù cậu ở bất cứ nơi nào trên thế giới này."
Ngày Minh Vũ rời đi, bầu trời u ám, như thể ông trời cũng cảm nhận được nỗi buồn của Hạ An. Cô đứng lặng lẽ ở sân bay, nhìn cậu bước qua cổng an ninh.
Trước khi đi, Minh Vũ quay lại, nở một nụ cười thật tươi. "Hãy chăm sóc bản thân, An. Mình hứa sẽ sớm trở về."
Hạ An chỉ biết gật đầu, cố gắng giữ nụ cười trên môi dù nước mắt đã rơi ướt cả má.
Khi bóng dáng Minh Vũ khuất sau cánh cửa, Hạ An cảm thấy như một phần trái tim mình đã theo cậu đi mất. Nhưng cô biết, tình cảm của họ sẽ không dễ dàng bị lãng quên, và bầu trời phía trước, dù có chia xa, vẫn luôn có một nơi dành cho cả hai.

B?N ?ANG ??C
Gi?a Nh?ng Vì Sao
RomanceTrên s?n th??ng tr??ng, H? An ng??c b?u tr?i ??y sao, xin c? r?i b?i vì l?i ph?n tình n?ng nàn c?a Minh V? - chàng trai tr?m t?nh nh?ng lu?n ?m th?m bên c?. T? l?u, An ?? bi?t trái tim mình rung ??ng t?ng l?n V? c??i hay nh? nhàng ??a nh? g?ng kính...