抖阴社区

Ch??ng 25: B?nh c?a c?

1.3K 80 11
                                        

Cứ quyết định vậy đi... Phong sẽ chở Châu về.

Chứng kiến một màn có thể khiến cho người ta hoảng hồn như vậy, Phong thực sự không dám để cô đi một mình chút nào cả.

Cả hai, một nam một nữ lần lượt bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Châu tuy mệt đến sắc mặt xuống dốc nhưng cô vẫn có thể để ý thấy dáng đi của Phong có đôi chút kì lạ, còn lông mày thì nhíu chặt vào nhau, trông đến sốt ruột, nhưng cậu không đi giải quyết chuyện của mình mà chỉ chăm chăm ở bên cạnh Châu.

Cô thở hắt ra một tiếng, có chút muốn cười nhưng khóe miệng không sao nhếch lên nổi.

"Nếu mày buồn đến vậy thì đi đi. Cứ nhịn như thế thì sẽ to chuyện đấy."

Phong há miệng ra định phản bác nhưng rồi lại thôi, cậu xoa gáy, người nghiêng về phía cô, nói "chịu khó chờ tao chút, nhanh thôi", rồi nhanh chóng quay trở lại cửa hàng tiện lợi, hỏi xin chị nhân viên quầy thu ngân rồi hối hả chạy một mạch xuống nhà vệ sinh nằm trong một góc khuất ở tận cuối của cửa hàng.

Châu đứng đợi ở bên ngoài, lưng quay ngược lại với những lớp kính thuỷ tinh lớn. Ánh đèn điện từ trong những gian hàng chiếu qua cả gót chân của cô, hắt lên những bờ lưng đang vội vã rời đi của người qua đường.

Số giờ hiển thị ở góc màn hình led quảng cáo ở tòa cao ốc đối diện đang tăng lên. Cô thở ra được cả một chút khói trắng đục, sương rơi vào ban đêm ngấm vào tóc, vào da khiến cho cô không tự chủ được mà rùng lên vì lạnh. Đôi tay vội vã đưa lên, xoa xoa lên hai cánh tay của mình.

Phong làm gì mà lâu vậy?

Châu tự hỏi và bồn chồn ngoái đầu nhìn vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Nhưng chỉ có một hai vị khách đang đứng lựa hàng quanh quầy hoa quả và chị nhân viên trẻ đang kê đầu lên tay và ngáy ngủ. Châu mím môi thu lại tầm mắt, tay luồn vào trong túi váy rồi lấy điện thoại ra.

Chỉ còn đúng 3% pin. Sao tối qua cô lại quên không cắm sạc chứ? Giờ mở lên cũng phải chỉnh cho ánh sáng nền nhỏ nhỏ xíu cho đỡ hao pin, thành ra mắt cứ phải díu lại.

Châu đang đắn đo xem có nên gọi một cuộc về nhà để báo rằng mình sẽ về muộn hơn một chút hay không, song khi nghĩ đến khuôn mặt của Trọng Yến, cô lại tặc lưỡi, nhủ thầm: kệ vậy, anh ta là gì cơ chứ.

Nhưng cứ như tên đó có khả năng đọc được suy nghĩ của cô dù cho cả hai cách xa đến cả trăm mét hay trăm cây, Châu còn chưa kịp tắt màn hình, một cuộc gọi đã chuyển tới khiến cho cả chiếc điện thoại rung bắn lên. Màn hình tối mù cũng hiện lên một dòng chữ mờ mờ: Đa cấp.

Châu há miệng, quyết định nhấn vào nút chấp nhận cuộc gọi rồi áp nó lên tai. Ánh sáng rất mỏng từ màn hình điện thoại in lên vành tai cô. Nhưng nghe còn chưa được câu nào, bỗng từ đâu, một cái bóng đen lướt vụt qua!

Cú giật khiến cho Châu chẳng kịp trở tay, lòng bàn tay trống rỗng.

"A-!"

Tên trộm đi trên một chiếc xe máy chộp được chiếc điện thoại của cô, nhanh như một ảo ảnh, thoáng chốc hắn đã chạy ra tận ngã tư đường rồi mất hút giữa trăm nghìn chiếc xe khác.

[Full] Tiên N? Má H?ngN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?